Chương 13: Rơi Máy Bay Ngoạn Mục


Có vẻ ko rối như chuyến tàu hôm trước, bọn cướp chỉ yêu cầu tư trang và những vật có giá trị, hành khách ai nấy tự giác nộp hết ra. Thằng nhóc Genta là gây sự nhất, nộp gì ko nộp đem bao đồ ăn vặt cho bọn chúng, một tên lâu la cáu giận nắm đầu nó "Muốn chết hử!!??"

"Oa oa! Mấy cái này là quí giá nhứt với cháu rồi mà!!!!"

Giọng nó la to đến nhức đầu, tâm thần đang dò la không gian xung quanh của Kii cũng bất ngờ bị chút ảnh hưởng, hắn nhẹ mắng "Đồ con nít vô dụng!"

"Cậu cũng là con nít đấy!"

"Nhưng tớ cầm súng xả rầm rầm được! Ko phải biết ré như nó!"

"Rồi rồi. Cậu nói gì cũng đúng!"

Kii mở đôi mắt xanh lam sắc bén như ưng, khóe mi nhếch lên tia tàn nhẫn "Mục đích hoàn toàn là cướp. Nhưng ko có ý để chúng ta sống đâu!"

"Chẳng lẽ.........." Syaoran nhăn mày nghiêm trọng "Bom sao?"

"Ờ. Hơn nữa............" Hắn cười khổ đổ mồ hôi "Đặt dưới gầm máy bay, ở chính giữa, nghĩa là..............dưới chân tớ với cậu đấy!"

"............." Sa mạc lời.

"Yên tâm, tớ đã bọc lại bằng kết giới rồi, sóng tín hiệu từ điều khiển ko tới được, sẽ ko nổ đâu."

"............" Sống bớt nhây được ko thằng điên kia!!

"1 trong 2 cách, chọn cái nào: Lờ đi đợi bọn chúng đi hết, bom ko nổ, máy bay an toàn trở về quĩ đạo. Hay........Trảm?"

"Tớ nghĩ nên là cái đầu, đừng gây rối nữa. Còn cậu?"

"Ko cái nào cả!"

"Vì sao?"

"Vì cái động cơ máy bay này có vấn đề!!! Căn bản ko thể an toàn bay tới Nhật bản!!!"

".............." Tớ rút kiếm giết cậu còn kịp ko?

Mấy tên cướp đến chỗ Kii và Syaoran, hất cằm vênh váo "Còn chờ gì nữa! Giao hết tài sản ra!!"

Sói con làm mặt thâm sâu khó lường, moi ra cái la bàn huyền thoại 1 thời "Ăn cướp đại ca, gia tộc đệ đây làm đạo sĩ lâu đời, theo bấm quẻ cho thấy............chiếc máy bay này ko được nửa giờ sẽ rơi thôi."

Kii: "................" Sao trước giờ mình ko nhận ra thằng này vô sỉ đến vậy?

Bọn cướp: "..............." Tiểu tử này bị chạm dây thần kinh chắc?

Ai đó vẫn tiếp tục diễn trò "Đệ còn biết các vị đại ca giấu 1 quả bom dưới hàng ghế này, nhưng ko cần đợi nó phát nổ, động cơ chiếc máy bay này cũng hỏng rồi rơi xuống biển rồi! Chậc chậc, tội nghiệp các vị đại ca, đã cất công bố trí đến thế cơ mà........haiz. Kiếp sau muốn đi cướp nhớ đến nhà đệ, đệ tư vấn cho ngày giờ, phong thủy, nể tình quen biết giảm giá 5%."

Kii: "..................." Mình rút súng xả nó còn kịp ko?

Bọn cướp + Hành khách: "................." Gia đình nào lại sinh ra thứ quái thai nghiệt súc, miệng mồm ăn mắm ăn muối này?

Nếu sói con mà nghe thấy chắc chắn sẽ la to oan uổng a. Cậu mới ăn rau luộc chấm mắm Việt Nam một lần duy nhất mấy hôm trước thôi mà! Đâu có nhiều.........chắc vậy........nhỉ?

"Tiểu tử ngươi đừng nhiều lời khoác lác! Mau giao hết............" Tên cướp chưa kịp dọa hết câu, máy bay đã chấn động rần rần, tiếng nổ lách tách cũng ánh lửa chập chờn khiến ai nấy bị dọa xanh mặt. Tên đầu lĩnh từ buồng lái cũng hoảng hốt chạy ra.

Syaoran trừng mắt với Kii "Ê thằng kia! Sao ko nói cho tớ biết nó tới sớm như vậy? Mất uy tín của tớ hết rồi!"

Hắn bướng bỉnh cãi lại "Ai đó ko thèm hỏi đã diễn nhở? Uy tín cái con khô mực! Ông khinh!"

Bọn cướp + Hành khách: ".............." Are they Thánh đức chúa giời đầu thai? MÓE NÓ HAI ÔNG NỘI ƠI! ĐÂY LÀ LÚC CÃI VẤN ĐỀ NÀY SAO!!!???

Ông Wei luống cuống tay chân "Thiếu gia, cậu Kii, đừng gây nhau n..........."

"TÀU LƯỢNNNN! CHỖ BỌN ANH CÃI LỘN! KO MẮC AI XÍA VÀO!" Tụi nó đồng thanh một lời.

"..............." Anou.........máy bay sắp rơi rồi đó 2 ông tướng?

"Tsk!" Hắn chặc lưỡi đầy bất đắc dĩ, bá khí chỉ vào lũ cướp "Ném vũ khí, tự trói nhau lại rồi trói chặt vào chân ghế. Mấy người còn lại thắt dây an toàn cho kĩ!"

"Cậu lại bày trò gì đây?" Syaoran khó hiểu.

Hắn nghiêm mặt đập vai sói con "Nhờ cậu 1 việc rất gian nan!"

"Cái.......cái gì?" Thấy điềm ko lành rồi đấy!

Phởn lợn bày ra vẻ mặt đáng ăn đòn, rõ ràng là hắn đang trả thù "Chém đứt mấy phần đang phát nổ phát cháy kia đi!"

"............" Im lặng một hồi, rồi........."THẰNG NGU HỌC KIA! MÀY KO BIẾT ÁP LỰC KHÔNG KHÍ BÂY GIỜ ĐỦ ĐÁNH BAY NGHIỀN NÁT CON NGƯỜI KO HẢ!???"

"VẬY NÊN TAO MỚI KÊU MỌI NGƯỜI THẮT DÂY AN TOÀN!!!!!!"

"CÒN TAO THÌ SAO!??"

"KỆ CHA MÀY! LIÊN QUAN TỚI NỒI CƠM ĐIỆN NHÀ TAO CHẮC? NHỮNG GÌ MÀY HỌC TỪ NHỎ TỚI GIỜ ĐỂ MAKE COLOR À!?"

"VẬY MÀY LÀM CÁI CHÓA GÌ!?"

"LÁI MÁY BAY!"

".............ĐÊ MỜ! LÀM THÌ LÀM!!!"

Từ cấp độ tớ-cậu vọt sang tao-mày, một sự chuyển biến rất chi...........gian nan vất vả. Cuối cùng hai người cũng thân thêm một bậc..........chắc vậy?

Syaoran một nhát chém đứt phần đuôi máy bay đang cháy hừng hực, không khí tuôn vào lồng lộng bóp chặt hơi thở người ta, cậu phải nương nhờ một chút ma pháp tạo kiên chắn và cản gió mới qua khỏi, trong đầu đã đem tổ tiên tám đời thằng bạn chửi cho xối xả rồi.

Một mình Kii nhanh như gió thao tác một mớ nút điều khiển rắc rối bình thường phải có ít nhất 3 người mới làm xong, nhờ áp lực không khí tràn vào khoang lúc này thổi bay lên, hắn chỉ cần điều khiển chiếc máy bay yên ả lướt trên biển ko bị chìm xuống là ok, chắc...........đơn giản?

"Tsk! Ông ko tin kinh nghiệm lái bao năm với rơi phi cơ chục lần ko xài được lúc này!!!!" Nghiến răng ken két, hắn giật mạnh cần lái, máy bay xẹt một đường trên mặt nước những tia nước cong như parabol hoàn mỹ theo tỉ lệ vàng (chém đấy).

15ph sau, máy bay chầm chậm dừng lại một cách............ngoạn mục ko thể tin nổi.

Syaoran vã mồ hôi lạnh, khóe miệng giật giật bất đắc dĩ "Coi như cậu hay, thằng điên này!"

Hắn xoa trán thở phào nhẹ nhõm "Tốt rồi, còn sống, mình mà chết do rơi máy bay của cái Tinh cầu lạc hậu này............chắc bị người ta nhổ nước bọt thúi mặt!"

Ngày hôm đó, hai nam hài tử đã cùng chỉa ngón giữa phát thề "Ếu bao giờ đi mấy phương tiện công cộng này nữa!"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ta Không Phải Người Địa Cầu!.