Chương 15: Món Quà Tình Bạn
-
Ta Không Phải Người Địa Cầu!
- Vivio
- 1585 chữ
- 2019-08-17 04:13:31
5 ngày sau, mọi thủ tục nhà ở, trường học ở Tomoeda đã được Wei lo xong, đến sáng thứ 2 là Kii và Syaoran có thể đi học.
Buổi tối chủ nhật, Syaoran như thường lệ theo hướng dẫn của Kii, chạy bộ quanh khu vực. Đã mấy ngày 2 người ko nhìn mặt nhau rồi, nhưng cậu vẫn tuân theo chế độ luyện tập này. Vừa chạy Syaoran vừa mắng "Tên heo lười giờ này chắc đã ngủ rồi! Chả hiểu sao cậu ta lại mạnh như vậy!"
Quả thật Kii ko ra ngoài tập luyện buổi tối, nhưng bù lại hắn ở nhà nâng cao ma lực, sau 4 ngày đã đột phá Rank AAA, tiến độ này nhanh hơn hắn dự tính nhiều, có lẽ là một phần nào do vụ hôm trước.
Mỗi lần bị lấy bớt tình cảm, dường như tốc độ hấp thu mana của Linkers Core trong người hắn nâng cao lên rất nhiều, tính đi tính lại giống như hắn vẫn lời, nhưng tình cảm là một thứ xa xỉ, hắn tình nguyện ko mạnh lên còn hơn trở thành cục sắt vô tình.
Linkers Core là viên ngọc ánh sáng nằm trong tin mỗi pháp sư, dựa vào hình dạng và hào quang cỉa nó ta có thể đánh giá pháp sư đó thuộc Rank nào, thuộc tính ma pháp là gì,.....
Rốt cuộc trở về đây có ý nghĩa gì? Hắn vẫn ko thể nghĩ ra. Mọi thứ nửa lạ lẫm, nửa quen thuộc. Tomoeda trong kí ức lúc trước của hắn đâu có nguồn mana dồi dào thế này? Cả những tín hiệu ma pháp chớp ẩn chớp hiện ko rõ ràng nữa. Thực sự.........quá kì lạ! Ngay cả Li Syaoran, cậu ta dường như vốn ko tồn tại trong Trái Đất mà hắn đã sinh sống kiếp trước.
Kii quay đầu nhìn bản thân mình trong gương, có chút.........ko quen lắm. Mắt phải của hắn trong sáng rõ ràng, đâu còn phải đeo cái băng đen nữa. Năm 15 tuổi, hắn và một người đồng đội nhận nhiệm vụ giải cứu con tin, diệt khủng bố, bởi thấy hắn còn nhỏ nên chúng đã trao đổi hắn với con tin, người đồng đội kia ở xa bắn tỉa, với tay nghề của anh ta chắc chắn kế hoạch sẽ thành công, nhưng cùng lúc đó thấy em gái mình ở đằng xa, anh hoảng hốt ngắm nhầm và bắn trúng mắt hắn, may mà chỉ là đạn ma thuật sát thương tầm thấp, nên mắt Kii chỉ bị mù, còn các giác quan hay đầu óc vẫn bình thường.
Mặc dù đã khuyên bảo ko phải lỗi của anh, nhưng để lại cho Kii vẫn là bóng lưng cô độc hối hận cùng tờ báo giải ngũ của người đó. Đó cũng là khởi đầu, từng người, từng người một rời hắn mà đi. Ngày nọ vẫn còn sát cánh cùng những đồng đội, nhưng cuối cùng chỉ còn lại Kii cô độc giữa khoảng trời rộng lớn này. Lạnh lẽo, vô tình, phải chăng mới thực sự là hắn?
Chợt nhớ đến gương mặt mờ ảo của họ, Kii bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, khóe miệng nhẹ cong lên nụ cười vui vẻ "Phải rồi, nếu ko thể dùng lời nói giải quyết vấn đề, thì vũ lực........là thượng sách. Nếu định mệnh ko thể hòa hảo với ta............." tia sắc bén như lợi kiếm xẹt qua con ngươi màu lam ".........thì đừng trách tại sao ta ko nể định mệnh!"
Đó là buổi tối hôm trước, còn hôm nay hắn đã ra ngoài còn sớm hơn Syaoran, đến một khu đất trống luyện võ.
Cậu cùng lúc đi ngang qua, dừng chân lại xem một hồi. Những thế võ cậu chưa từng thấy bao giờ, khác hẳn cách chiến đấu nhanh gọn lúc trước của Kii, bài võ mà hắn luyện lúc này có bước tiến chậm chạp, nhưng uy lực dồn nén khủng hơn. Không kìm được tò mò, Syaoran mở miệng hỏi "Đây là môn võ gì!?"
".......Là......Strike Arts.....một môn võ cổ truyền ở quê hương tớ." Kii dừng động tác lại, thẳng thắng đối diện với cậu "Li Syaoran, tớ có chuyện muốn nói!"
Im lặng ko đáp lại, Syaoran như đang chờ một thứ gì đó. Hắn biết chứ, nhưng nói ra ngượng mồm gần chết "Syao......Syao.....ran......Syaoran, nói chuyện......một chút........được ko?" Đậu đen rau muống, từ năm 10 tuổi trở lại hắn chưa từng gọi ai bằng tên riêng đâu!
Sói con gật đầu lạnh nhạt "Ờ!"
Hắn hắc tuyến "Cậu nhái bộ dạng tớ đó hả?"
"Ờ. Sao? Thấy ngầu ko?" Cậu tiếp tục nói trổng.
"Hãm thấy mịa!"
"Vậy thì đừng bày ra cái mặt này nữa!" Lúc này Syaoran mới nói ra ý nghĩ của mình "Ngay cả cậu cũng thấy khó chịu thì ko ai vui nổi đâu. Tình cảm là thứ rất mạnh mẽ, ko ma pháp nào có thể lấy được, là do cậu quá bi quan thôi."
"................" Vẻ mặt hắn nghệch ra, miệng run run ko kìm nổi cười ha hả lên "Oahahaha!"
Mặt sói con cũng đỏ chóe lên "Hả? Này! Có gì vui chớ!?"
"Cậu? Giảng triết lí? Mắc cười thúi ruột! Oahahaha!!!" Hắn tiếp tục ôm bụng cười đầy giễu cợt, khiến ai đó càng trướng như tôm luộc mới vớt khỏi nồi còn bốc khói đầy đầu.
"Câm ngay! Câm ngay! Không nghe thì thôi ông đây ko thèm giảng nữa!!!"
Syaoran vừa định quay đầu, một quả cầu máy móc tròn xoe đang lơ lửng, dí sát vào mặt cậu "WAHHH!!!!" quá giật mình, Syaoran liên tục lùi lại té suýt nữa té dập mông, cậu nửa ngơ ngác nửa kinh hãi chỉ vào nó "Cái món đồ chơi gì đây!?"
"Điều tớ muốn nói đấy." Trên tay hắn ôm một con y chang vậy nhưng vỏ màu băng lam, con kia vỏ màu cam hổ phách "Chúng là robot quản gia, có thể dọn dẹp, có thể nấu ăn, có thể đối thoại đơn giản, cũng có thể bảo vệ nhà cửa."
"Ể?" Syaoran nhướng mày nghi ngờ chọt chọt quả cầu màu cam "Nó tròn xoe thế này thì làm được gì? Cậu lừa tớ à?"
Hai con mắt đen tròn của robot đỏ chóe lên như tức giận vì bị xem thường, tia laze đỏ bắn ra cháy xém vài cọng tóc của Syaoran. Lần này thì cậu tin thật rồi!!
Kii tiếp tục chỉ vào 4 hình elip xung quanh robot "Khi cần thiết những miếng vỏ này sẽ bật ra, tay chân chúng giấu bên trong cũng xuất hiện. Ngoài mắt laze chúng còn tích hợp vài cây súng để chiến đấu với kẻ thù. Nhỏ mà có võ đừng có coi thường à!" ( Haro trong mấy anime gundam đó)
"Ồ! Tuyệt thế!" Syaoran e dè chạm vào con màu cam, nó ngoan ngoãn như cún con hưởng thụ cái xoa đầu của chủ nhân. Cậu thích thú ôm nó lên "Dễ thương ghê. Ở đâu làm ra vậy!?"
"Hôm trước tớ xem mấy bộ anime, thấy cũng vui nên làm ra. Sở trường mạnh nhất của tớ còn chưa phải là ma pháp chiến đấu, mà là khoa học công nghệ, mấy con này dễ như trở bàn tay!" Tuy ko biểu cảm gì là đắc ý, nhưng nghe ngữ điệu đã khiến Syaoran muốn đạp vài cái cho chừa tội tự tin, tiếc là đánh ko lại thôi, ko phải cậu sợ đâu a.
Cậu nhướng mày quái dị "Cho tớ......hả?"
"Ờ. Coi như xin lỗi đi."
"Hai thằng con trai tặng quà thấy ghê ghê sao á!"
"Im đê! Ko lấy thì trả cho ông!"
"Ai nói ko! Lấy chớ!" Syaoran thích thú ko buông "Nó tên gì vậy?"
Kii chau mi bất đắc dĩ "Mới hoàn thành. Tớ còn chưa kịp đặt tên."
"Hửm?" Syaoran nhìn qua nhìn lại 2 con, rồi nhìn Kii "Hình như tụi nó hơi giống cậu?"
"Giống cái con khô mực! Nếu giống tớ thì cũng giống cậu đấy!" Hắn đen mặt giải thích "Nhìn lại đi. Cái cặp mắt xếch ương ngạnh gắt gỏng phải như tớ với cậu ko?"
"È......y chang....."
"Món quà tình bạn đầu tiên. Tớ phải dụng tâm lắm đấy." Kii có chút buồn rầu, đây đúng là lần đầu tiên hắn làm một món quà cho bạn bè, khi trước hắn và họ chỉ cùng nhau trồng hoa hướng dương như một chứng minh thôi.
Thấy hắn hoài niệm cô đơn, Syaoran luống cuống lên, cố tìm chuyện đánh trống lảng "À ừm........tớ gọi nó là........Shizu.....nhé?"
"Tại sao?"
"Vì mỗi lần cậu gầm gừ cứ như sư tử vậy!" Syaoran giễu cợt "Sư tử trong ngôn ngữ nước tớ đọc thành Shizu. Tớ muốn gọi như thế!" (giống như phiên âm Xiǎo láng thành Syaoran, Shīzi đọc giống như Shizu)
Hắn ngơ ngẩn cúi đầu nhìn con màu lam trong tay "Vậy thì..........Ran.......tớ sẽ gọi nó là Ran!"
"Ừm! Quyết định vậy đi!"
Kii nghiêm mặt cảnh cáo "Món quà minh chứng tình bạn! Không được làm hỏng đấy!"
"Chắc rồi!"
Tình yêu còn có hoài nghi ghen tuông, duy chỉ có tình bạn chân chính là tin tưởng tuyệt đối. Shizu và Ran cũng như niềm tin vĩnh cữu này, mãi mãi bền vững, mãi mãi.........tin vào cậu!
Syaoran đổ mồ hôi lạnh "Kii này, tớ nghĩ...........tụi nó nên làm vật trang trí thì hơn."
Hắn méo miệng "Tớ cũng nghĩ vậy!"
Đồng thanh đồng tình thở dài, hai người nghĩ đến viễn cảnh Shizu và Ran giành công việc của lão quản gia nào đó..........."Ông Wei sẽ khóc nháo đòi thắt cổ cho coi!"