Chương 2: Rắc Rối Nhảm Nhí Của Kii


Ai cũng có một cái tên, hoặc chí ít là biệt danh để gọi. Hắn cũng vậy, tên hắn ngắn lắm, thật đấy, một chữ cái thôi! Sao? Ngươi ko tin? Thì kệ ngươi! Ta nói thật mà! Tên hắn là 'K', ko đùa đâu, 'K' đấy!

Trước 14 tuổi ai cũng gọi hắn như vậy, mặc định luôn trong Chứng nhận sĩ quan của rồi. Cơ mà để bớt đơn điệu,có một người đã thêm 2 chữ cái vào, thành 'Kii', đọc cũng giống nhau thôi, nhưng đã ra dáng một cái tên hơn rồi!

Sau 3 tiếng đi bộ như một đứa nhỏ lạc đường dưới hiệu suất 200% ánh nhìn của người ta, hắn mới quyết định ngồi lại nghỉ ở công viên. Cầm bịch bánh khô khốc với chai nước duy nhất còn sót lại trong thùng thực phẩm, Kii nhai như bò nhai cỏ, chẳng có chút vị gì, có chăng chỉ là mùi nấm meo do đã hết hạn quá lâu.

Sở dĩ vòng vo nãy giờ do trực giác Kii thấy nơi này ko phải Trái Đất mà hắn từng biết, có gì đó lạ......rất lạ. Cảm giác gai gai khó chịu, không quen thuộc này khiến hắn thấy bất an. Có khi nào là do hắn xuyên đến?

Theo như quan sát được, về trình độ khoa học kỹ thuật hay ý thức của người ta thì đây đúng là Địa Cầu, còn văn hóa khác biệt ko nói, vì đây đâu phải đất nước hắn ở thời gian trước kia. Rốt cuộc là sai ở đâu, xem ra phải điều tra lâu rồi. Còn 1 năm nữa thì những sự kiện đó mới xuất hiện, để ko khiến mọi tình huống lệch đi quá xa, hắn quyết định ko gặp một vài người quen cũ.

"Haiz, cứ nghĩ trở về là có cơ hội thay đổi. Nhưng mớ rắc rối này..........mình thà chết còn hơn!"

Thế rồi, Kii gặp một màn kịch nhàm chán........

Đại khái là có ông lão đang luyện võ sáng sớm cùng cháu gái, một thanh niên đi qua chẹp chẹp lắc đầu chê bai, cô cháu gái sửng cổ lên gây lộn, bị thanh niên đánh bại mà vẫn cố chấp đấm đá. Hiện giờ hai người đó đang tranh luận với nhau:

Trình Tuyết hất cằm kiêu ngạo "Đừng nghĩ có chút tài mọn mà lên mặt. Ca của ta còn mạnh hơn ngươi nhiều!"

"Vậy mỹ nữ báo chút quý danh của lệnh huynh nào? Không chừng ta có thể biết!" Tiêu Phàm lưu manh cười cợt dò xét cô gái từ trên xuống dưới.

"Ngươi nhìn cái gì hả! Đóng cặp mắt chó của ngươi lại cho ta!" Trình Tuyết tức đỏ mặt, ánh mắt chán ghét khinh bỉ "Còn không nhìn lại mình coi có xứng ko! Ca ta đường đường là đội trưởng tiểu đội Lang Nha, là binh vương! Hạng tôm tép như ngươi nằm mộng còn ko mơ thấy được!"

Tiêu Phàm nhếch môi cười tà "À, là đám sói con đó. Ta nhớ ko lầm thì đã từng huấn luyện cho bọn hắn rồi, hình như tiểu tử đội trưởng gọi là...........Trình Vân đúng chứ? Thông cảm! Thuộc hạ nhiều quá sao nhớ cho nổi!"

"Ngươi!" Trình Tuyết vẻ mặt treo 2 chữ 'Không tin', càng xem thường thêm Tiêu Phàm hơn "Bịa! Ngươi cứ bịa đi! Ta chán ghét nhất là loại nam nhân như ngươi! Ỷ được chút tài mọn là vênh mặt, khoác lác ko chừa ai! Đã ko có nhan sắc còn vô nhân phẩm! Có nữ nhân nào mù mới coi trọng ngươi!"

Bị chửi ập, chửi xối xả mà Tiêu Phàm vẫn cười tí tởn, vẻ mặt ko đứng đắn, nhìn mà gai mắt, nếu ko phải sợ bẩn đôi ủng da thì Kii đã phang thẳng vào bản mặt đó rồi. Tiêu Phàm lưu manh hì hì "Ấy da lão bà à, ngươi ko nên trù ẻo mình như vậy chứ. Ngươi xem, ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong thế này mà còn ko soái, chẳng lẽ, chẳng lẽ.............", liếc mắt thấy Kii đang nhai bánh uống nước, miệng nhét đầy thức ăn nên hơi phồng lên, Tiêu Phàm chỉ ngay vào hắn "Chẳng lẽ tiểu tử lông chưa mọc này sao!?"

Kii tối sầm mặt mặt, bản thân đang rất kìm nén ko phun mớ thức ăn ra, thầm nhủ 'Bình tĩnh, bình tĩnh, dù hơi mốc tí nhưng đây là lương thực cuối cùng, ko thể lãng phí!', song gân xanh trên trán đã sắp ko ức chế nổi.

Từ khi trở thành Sĩ quan quân đội, Kii đã biết rắc rối là ếu tránh khỏi. Nhưng những cái nhảm nhí thế này thì hắn chưa bao giờ gặp qua. Vận mình từ khi nào đen như vậy!?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ta Không Phải Người Địa Cầu!.