Chương 22: Cái Tên Thật: Lindy & Clyde

Chương 22: Cái Tên Thật: Lindy & Clyde
Infinity như bao ngày lại đến chiếc gương của Eternal xem tình hình, nhưng hôm nay không thấy bóng dáng nàng ta đâu nữa. Hắn dùng ma pháp cảm ứng nhưng nửa chừng bị cắt đứt, mồ hôi không khỏi chảy xuống, một suy nghĩ kinh dị lóe lên trong đầu: "Chẳng lẽ cô ấy xuống đó rồi!?"

Chợt phát hiện một phong thư trên bàn, hắn tò mò lật ra xem. Được 3ph sau, hỏa khí dâng trào, hắn dùng hết sức la hét giận dữ chấn động cả không gian: "ETERNAL!!!!!!", tức thì một trận chấn động nhẹ không rõ nguyên nhân đồng thời nổi lên trên khắp các Tinh cầu và cả trong con đường thứ nguyên.

Tinh cầu Midchilda, Trụ sở chính Tổng cục Quản lí Không-Thời gian.

"Chuyện.....chuyện gì xảy ra vậy?"

"Động đất? Đùa à! Đã mấy trăm nay rồi chưa bao giờ ghi nhận một trận nào đấy!?"

Đề tài này sắp tới sẽ trở thành một chủ đề hot trên toàn Tinh cầu. Nhưng chỉ có một người duy nhất biết nguyên nhân, không ai khác chính là quí bà............á lộn! Quí cô bỏ chồng đi chơi-Mrs Eternal!

Sau bao nhiêu trằn trọc suy nghĩ, nàng đã quyết định sẽ nhảy luôn vào cuộc vui này. Để lại phong thư cho Infinity, còn mình thì đến Midchilda, trở thành một Đô đốc Chiến hạm sắp nhậm chức.

Eternal hiện giờ đang đứng trước Hội đồng cấp cao của Hải quân, Tổng tư lệnh là Đại tướng Gil Graham. Khác với mấy vẻ mặt max nghiêm túc, ông là người khá hiền hòa mà hỏi chuyện: "Đô đốc Lindy Harlaown, trông cô còn khá trẻ. Cô chắc là mình có thể đảm đương nhiệm vụ này chứ?"

"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!" Giọng hùng hồn, tư thế kính quân lễ hiên ngang, hiển nhiên Eternal đã hoàn toàn nhập vai một sĩ quan quân đội. Lindy là cái tên trước kia khi nàng còn chưa trở thành Nữ thần thời gian Eternal. Còn Harlaown.........ô hô hô, tự đoán nha mấy cưng!

"Rất tốt!" Đại tướng đứng lên, mắt hổ uy nghiêm, bước chân trầm ổn, ông đưa bàn tay đầy vết chai năm tháng ra: "Thời gian tới cô sẽ là một phần quan trọng của Lực lượng hạm đội Hải quân. Hợp tác vui vẻ!"

"Đó là vinh hạnh của tôi!" Lindy nở nụ cười tự tin, nhưng thực chất bên trong đang trầm mặc đánh giá Đại tướng Gil. Ông là người mà nàng đã tin tưởng gửi thằng bé, quả thật không phải dạng vừa. Từ khí độ đến uy áp kinh người đều chuẩn tác phong một vị lãnh đạo. Nhưng cũng có một chút sai sai..............tuổi ông lão đã cao nhưng gia đình còn chưa lập. Đứa bé nhà mình lúc trước không biết học ổng sao mà dù gái theo đầy đàn vẫn ngu người không nhận ra. Lỗi phần mềm một chút chỗ này, ây chà chà, tính toán thật thiếu sót a!

Lindy chuẩn bị đi tiếp nhận Chiến hạm, bỗng Đại tướng Gil gọi lại: "Tôi có chuyện muốn hỏi cô!"

Ể? Sao mặt ổng căng dữ vậy? Chẳng lẽ khả năng diễn xuất của mình sai chỗ nào?

Trong lúc nàng còn rối rắm tự hỏi, ông Gil nghiêm mặt hỏi: "Nghe nói cô đã kết hôn, cô có con chưa?"

"Ể? À........chưa......." Chết mịa! Bị nghi rồi sao? Phải lấp liếm mới được. Lindy mở công tắc diễn viên, âu sầu xoa trán: "Thú thật với Đại tướng...........chồng tôi đã mất khá lâu rồi. Gia đình tôi còn chưa kịp có một đứa con............haiz........"

"A, xin lỗi đã nhắc đến chuyện buồn của cô!"

Trong chiều không gian vô tận, trước chiếc gương của Eternal.
"BUỒN CÁI CÙ LOI! DÁM TRÙ ÔNG CHẾT HẢ!?"

"Clyde-sama! Bình tĩnh nào!!!" Một con sư tử trắng to lớn oai dũng nhưng bây giờ vẻ mặt rất chi đau khổ cố níu lại Chủ nhân của mình. Nó là Hộ vệ thú đã theo Infinity từ khi nhỏ xíu đến khi hắn trở thần Vị thần không gian. Cho đến bây giờ vẫn quen gọi tên thật của hắn. Nhưng số làm pet, nó toàn phải đau đầu nhức óc lo chăm cho Chủ nhân. Phải để mắt tối ngày ấy chứ, lỡ khi nào ông thần này lên cơn tiện tay búng nát mấy Tinh cầu thì sao!

"Neo! Thả ta ra! Ta cũng muốn xuống đó!" Bực mình không chịu nổi nữa, Infinity giật phắt cái mũ trùm đầu, gương mặt tuấn mỹ trẻ trung hiển lộ, dường như trời đất cũng không có khả năng điêu khắc ra, ngay cả khi tiểu soái ca Kii lớn lên cũng chỉ đến thế là cùng. Nói tới đây mới thấy.............mái tóc xanh biển thẫm màu ngả sang đen............đôi mắt băng lam trong veo như bầu trời...........Thật giống nhau a! Cả hàng lông mày lúc nào cũng chau lại, điệu bộ lúc tức giận gắt gỏng, nói đây là phiên bản người lớn của Kii cũng không ngoa!

Sư tử Neo khổ sở khuyên can: "Chủ nhân của tôi ơi! Cậu mà đi thì chỗ này để cho ai quản hả? Chết thật đấy Clyde-sama!"

Bị một cơn tức nghẹn cổ họng mà chẳng thể làm gì, sắc mặt Clyde càng ngày càng trầm, oán khí nồng nặc "Grhh!!! Hãy đợi đấy! Ta nhất định sẽ páo chù!!!!"

"Dạ vâng! Dạ vâng! Páo chù thì páo chù! Nhưng không được rời khỏi đây ạ!" Neo thiện tình nhắc nhở.

"ARGHHH! TỨC QUÁ!!!!!!"

Trở lại với Lindy, nàng đang đứng trước một tình cảnh khổ bức không kém gì Neo với Clyde. Đó là..............ngồi nghe Đại tướng chửi rủa! Mà hơn nữa đối tượng đó lại là mình!!!!

"Cô có biết không!? Tôi mà có đứa con đứa cháu tài giỏi như vậy mừng còn chẳng kịp! Tại sao lại có loại người vô lương tâm! Vô nhân tính đến thế! Tôi thề nhé! Cho dù cha mẹ nó có tới dập đầu xin lỗi tôi cũng đóng cửa thả chó!!!! Tống vào tù làm gương trước pháp luật!!!"

Ôi chuối, nhột thấy mụ nội. May mà đứa bé nhà mình không học cái này, kẻo lại thành bán cá ngoài chợ mất!

Lindy xoa xoa mồ hôi trán e dè xin phép: "Anou..........tôi còn có việc.........etou.....tôi có thể.........đi không?"

"Ah? Ahaha! Xin lỗi, xin lỗi. Tôi hăng say quá. Hẹn gặp lại cô sau!"

Đại tướng nheo mắt nghi ngờ với bóng lưng uyển chuyển kia. Thật quái dị! Sao ta cảm thấy giống đến vậy? Trực giác bao nhiêu năm sa trường lại nhẫm lẫn chăng? Chẳng lẽ ta đã già rồi?

Thú thật ông cũng làm Lindy hú hồn, hỏi ra mới biết Đại tướng thấy nàng giống Kii vài nét gì đó, nhưng không dám chắc đó là gì, chỉ cảm giác thôi. Phải khẳng định là không quen biết lắm mới nguôi được, lại còn phải đứng yên ăn chửi trực diện. Trời đựu! Ít ra ta cũng là một Nữ thần thời gian mà, sao lại khổ bức thế này!? Haiz, ừ thì cũng tại ta, ai bảo muốn nhảy xuống đây chơi làm chi!

Nói về Kii và Syaoran, hai người đang trên đường đi bộ về nhà, vừa đi vừa trò chuyện rất nhiều điều.

Cậu đồng tình cảm thán "Ồ, ra đó là nhiệm vụ chính à!? Khá giống tớ bây giờ a!"

Hắn gật gù xoa cằm, ngữ điệu bình tĩnh nghiêm nghị "Ừm! Đại loại thế. TSAB được lập ra ban đầu để thu hồi lại những Cấm vật nguy hiểm thời xưa, tránh gây tai họa cho các Tinh cầu khác. Nhưng càng lúc càng mở rộng và bây giờ là giữ gìn an ninh cho cả vũ trụ. Cơ mà mục tiêu chính vẫn là thu thập và phong ấn các Cấm vật."

"Nghe có vẻ nguy hiểm thật. Chắc chúng mạnh hơn Thẻ bài Clow ấy nhỉ?"

"Cấm vật mạnh nhất mà tớ từng thấy................." Chần chừ một lúc, nhưng sớm muốn gì cũng gặp, Kii quyết định nói ra: ".................có thể nuốt chửng cả Trái Đất này chỉ trong nửa giờ."

"Ghê vậy!!!" Syaoran nhảy cẫng lên.

"Chưa hết đâu! Đó là tốc độ thong thả thôi. Chứ nó mà nổi đóa bộc phát sức mạnh tối đa thì có mà 20% Tinh cầu bị diệt vong, vũ trụ bị tổn hại 45%, đó là chưa kể mất cân bằng nghiêm trọng, thiệt hại còn ghê gớm hơn nữa. Nhưng..............."

Syaoran nuốt nước miếng cái ực chờ câu đáng sợ tiếp theo, ai dè............"Đó chỉ là phỏng đoán thôi!"

"Rầm!" Cậu té lăn lóc sấp mặt, dọa sợ cho cố rồi ông kết luận câu gọn lỏn vậy hả!?

"Ít ra thì chuyện nó nuốt được cả Trái đất này dễ như chơi là thật! Cậu đừng có chủ quan!" Đây cũng là một câu cảnh báo trước cho Syaoran, để cậu bớt bất ngờ khi gặp cô ấy.

Cơ mà ai kia vẫn nhún vai kiêu ngạo "Tớ chả sợ đâu. Nếu thật như vậy thì nó đã bị tiêu diệt rồi cậu mới còn có thể đứng ở đây chứ!"

Hắn nhàn nhạt gật đầu "Nó đã bị tiêu diệt."

"E hè!" Sói con đắc ý vênh mặt.

"Nhưng chỉ là tạm thời."

"Ể!?"

"Và nó có khả năng tái sinh vô hạn. Có khi mùa giáng sinh năm sau cậu sẽ được tận mắt bắt tay đấy!" Dứt câu Kii đi trước bỏ mặt Syaoran mếu không ra mếu đứng sững sờ như bức tượng, trán in đúng mấy chữ: Tớ mới không cần say hello với nó!!!

Vội vàng đuổi theo thằng bạn, sói nhỏ kiêng dè hỏi: "Nó tên là gì vậy? Ra làm sao? Đặng tớ biết còn né chớ!"

Tâm trạng Kii rơi vào trầm mặc, lông mi rũ xuống che bớt biểu tình thương cảm trong đôi mắt, nhẹ giọng trả lời: "Là một cuốn sách gọi là Dạ Thiên Ma Đạo Thư, cái tên thông dụng bây giờ là Hắc Dạ Thư. Đừng trách nó, chung qui lại nó cũng thật đáng thương!" Nói tới đây là được, Kii không thể tiết lộ thêm gì quá nhiều, hắn nhanh chóng chạy trước để tránh mấy câu hỏi tò mò tiếp theo của Syaoran.

"Ể? Ể? Này này!! Chờ chút đã!!!

Chỉ là cuộc đuổi bắt không quá lâu, cả hai đen thui mặt nhìn cảnh tượng trước mắt mình. Sakura liên tục tránh né như cá chạch đòn kiếm của cô bạn Rika, nhảy lên nhảy xuống bỏ chạy hoàn toàn không chút ý định chống trả.

Kinomoto-san! Cậu có chút tiền đồ được không hả!!!???
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ta Không Phải Người Địa Cầu!.