Chương 4: Cuộc Đối Chiến Nhảm Nhí!
-
Ta Không Phải Người Địa Cầu!
- Vivio
- 1290 chữ
- 2019-08-17 04:13:36
Tinh Cầu Midchilda là nơi đặt trụ sở của Tổng Cục Quản Lí Không-Thời Gian, một nơi khoa học kỹ thuật, nền văn minh ma pháp phát triển vượt bậc. Vậy nên cũng chẳng lạ gì với 1 cụm từ: Người nhân tạo.
Thật ra thì Tổng Cục đã cấm các hành vi nghiên cứu Tân nhân loại và xem đó như Án đáng bị tử hình. Nhưng đâu đó vẫn còn những tên khoa học gia điên cuồng cố chế tạo ra 'họ', và 3 loại hình được phổ biến nhất nhất là: Cyborg, F.A.T.E và Nhân bản dựa trên DNA. Những cái này từ từ ko đề cập đến, mặc dù vẫn chưa xác định Kii thuộc loại hình nào, nhưng với thiên phú ma pháp lẫn chiến đấu kinh khủng của hắn thì ít nhất chắc rằng: Hắn ko phải nhân loại bình thường!
Những đứa trẻ Tân nhân loại sẽ được nuôi dưỡng và chu cấp bởi Tổng Cục, được đi học, được có quyền bình đẳng như bao ai khác, ý thức của người dân Midchilda rất thoáng, ko bao giờ kì thị Tân nhân loại. Chỉ vì cách họ sinh ra khác với chúng ta mà ghét bỏ sao? Rõ nực cười!
Kha khá những đứa trẻ ấy ko hề biết cha mẹ mình là ai, sống vô tư cùng nhau, chia sẻ niềm vui nỗi buồn, lại chẳng bị kì thị, có quyền giống người khác, vậy mắc gì chúng lại nghĩ đến vấn đề 'Cha mẹ'.
Sự thật có đến 65% Tân nhân loại tham gia vào quân đội, 30% tham gia vào hậu phương hỗ trợ, còn lại 5% ít nhiều cũng có đóng góp cho Tổng Cục Quản Lí. Có lẽ từ lâu, nơi đây đã trở thành nhà, thành cha mẹ của họ rồi!
Tổng Cục có một slogan khá trất'ss: Đập nhau đi cho đời thêm bình đẳng!
Vậy nên đừng hỏi gì nhiều, từ tiền tuyến chiến đấu tới hậu phương hỗ trợ, ai cũng hổ báo trường mẫu giáo a!
Và với thâm niên làm Thượng tướng từ năm 17 tuổi, ngoài trừ 3 vị Đại tướng lão làng đáng nể ra thì Kii chấp hết thằng nào con nào dám đụng tới 1 cọng tóc của hắn. Cho nên, hai vị này, đừng trách ta, ta vẫn còn trẻ con lắm!
Kii hơi sờ soạng bàn tay, nhưng phát hiện mình ko mặc quân phục, nên cũng chả mang bao tay. Bình thường là hắn đã quăng pẹp 1 cái vào bản mặt đối thủ rồi ấy chứ. Hả? Lễ tiết? Không phải! Làm màu? Cũng chả đúng nốt! Hắn khiêu khích đấy! Chớ ngu gì ra tay trước! Lỡ một hồi bị đổ thừa ỷ mạnh hiếp yếu thì sao?
Nghệ thuật chiến đấu mà Kii tâm đắc nhất ko phải làm đối thủ thua tâm phục khẩu phục, mà là thua như cá mắc cạn bị đem lên thớt, giãy đành đạch cố thoát nhưng một con dao rơi xuống phanh thây, tiêu đời con cá. Nói cho ngắn là..........Thua trong tuyệt vọng!
Hắn sẽ triệt hết đường mà con cá đó có thể phản kháng, khiến nó ngoan ngoãn nằm trong nồi lẩu của hắn!
Không còn cách nào khác, Kii ngoắc ngoắc ngón tay, khóe miệng nhếch lên độ cong tuyệt đẹp chế giễu "Ah, con chó kia đang gặp não ai thế nhỉ? Ta biết rồi, chắc chắn là của các ngươi, mau tới nhận lại đi, mặc dù hơi nát nhưng ít ra cũng làm các ngươi bớt ngu hơn đấy!"
Tiêu Phàm, Trình Tuyết trướng mặt tức giận. Trình Tuyết ko ăn nổi cơn nhục này, một chưởng lao tới, chẳng cần biết đây chỉ là 1 đứa bé, dùng hết toàn lực ko kiên nể.
Tốc độ này trong mắt người thường quả nhiên diễn tả bằng 3 câu 'Nhanh như gió'. Và thật trùng hợp làm sao, ma pháp hắn rành nhất là hệ phong a!
Dễ dàng nắm lại cổ tay Trình Tuyết, Kii thản nhiên 2 bước áp sát rồi.............lên gối. Con thiên nga kiêu ngạo mới đó quằn quại ôm bụng, so với nam nhân bị đá vào trứng cũng ko khác mấy đâu, vì nơi đầu gối Kii đập vào là bụng dưới cô ta mà.
Tên hung thủ nào đó tròn mắt tỏ vẻ rất áy náy "Xin lỗi. Ta lùn quá nên ko kiểm soát được vị trí a!"
Câu nói khiến Trình Tuyết đương trường ngất xỉu, đã đau mà còn bị chọc tức, ko chết vẫn còn may. Chỉ tiếc đây sẽ là bóng ma tâm lí của cô ta, từ rầy sẽ ko tiến thêm được bước nào trong võ đạo nữa.
Tiêu Phàm giật mình ko hề nhẹ, bởi Trình Tuyết tuy chỉ là tam lưu cao thủ nhưng so với người thường đương nhiên mạnh rất nhiều, tố chất cơ thể cũng ko yếu. Vậy mà bị 1 thằng nhóc dễ dàng hạ gục, Tiêu Phàm tự nhận là thiên tài, nhưng ở bằng tuổi Kii mà đối đầu với tam lưu cao thủ, cùng lắm chỉ miễn cưỡng thắng, ko giống Kii nhàn nhã thoải mái như vậy.
Tiêu Phàm bày thế võ, chân khí trong người cấp tốc vận chuyển, dùng đến Cửu dương thần công tầng 2, với khả năng của hắn bây giờ chỉ có thể thi triển đến tầng 4, nhưng hắn tự đắc chỉ cần tầng 2 là dư da đánh bại tiểu tử ngoại quốc này!
Gương mặt phương đông, nhưng cặp mắt xanh trời rõ ràng là đám phương tây ngoại bang đó. Tiêu Phàm là binh vương, đương nhiên ko mấy hảo cảm với nước ngoài. Vả lại hắn chán ghét đôi mắt của Kii, màu thiên thanh còn đẹp hơn bầu trời, cao ngạo nắm giữ tất cả, không khác gì chúa tể thế gian. Thật ngông cuồng! Chỉ có Tiêu Phàm hắn mới được phép cuồng vọng, còn lại tất tru sát!
Tiêu Phàm tay hóa thành chưởng mang theo chân khí bàng bạc, hung tợn như long đằng sư hống, 'Nhanh như điện!', và cũng thật trùng hợp, Kii trùm hệ này.
Thấy chưởng đến, Kii bỗng giật mình cúi người xuống "Ah, tuột dây giày rồi!". Sự tình quá bất ngờ, thanh niên kia đánh vào không khí, Kii một chân đá lên, tay chống đất như nhảy hip hop, đòn đá rất đẹp, nếu ko có.........."Rắc!", tiếng trứng vỡ!
Bởi quá đau ko gì thấu nổi, Tiêu Phàm ôm bi lăn lộn éo thốt ra nổi lời nào, rồi kết cục hắn cũng ko thoát như Trình Tuyết, bị lời của đứa trẻ chọc tức đến ngất "Xin lỗi. Ai bảo ngươi cao chi! Nếu mà là phụ nữ thì ta đã nhắm trúng bụng rồi. À mà giờ ngươi thành phụ nữ luôn còn gì? Sau này ăn đòn chuẩn xác hơn a, không cần cảm ơn ta!"
Thế rồi Kii quay đi bỏ lại 1 bóng lưng ung dung tiêu sái cho Trình lão, ông ngoác mồm xem từ nãy đến giờ mà ko có cơ hội chen nổi câu nào, vì quá nhanh, quá nguy hiểm rồi! Đừng nghĩ Kii chống lại trông lố bịch, luận tốc độ, luận sức mạnh đều cực kỳ yêu nghiệt, mắt ko thể theo kịp động tác của hắn.
Lúc đầu cứ nghĩ thấy được thanh niên tuổi trẻ tài cao, lôi kéo làm việc dưới trướng mình, ai ngờ một hài tử ngang nhiên giáng trần đả đảo trường mẫu giáo! Tuổi đã cao, nhưng nhận đả kích kiểu này làm sao ông chịu nổi!?
Còn với Kii, đây là lần đánh nhau nhảm nhí nhất cuộc đời hắn! À quên, ko phải đánh nhau, là một mình Kii dẫm 2 nhân vật xấu số kia!