Chương 7: Chuyến Xe Lửa Chông Gai (1)
-
Ta Không Phải Người Địa Cầu!
- Vivio
- 1119 chữ
- 2019-08-17 04:13:29
Chằm chằm!
Mấy tiếng đồng hồ đi tàu, Syaoran cứ tập trung nhìn Kii ko dời mắt đến nỗi hắn ko chịu nổi mà dùng truyền âm nói "Rồi rồi ba cứ hỏi! Con trả lời hết được chưa! Dòm thấy ghê quá! Con ko chơi gay a!"
"Hả?" Syaoran một tiếng bất ngờ thốt lên, nhìn qua nhìn lại cuối cùng nghi ngờ nhướng mày nhìn Kii, hắn thở dài giải thích "Đây là ma pháp truyền tin, chỉ cần giữa pháp sư với pháp sư là có thể sử dụng. Thật tình! Cái này ngay cả con nít 3 tuổi ở chỗ tớ còn dùng được, ma lực của cậu lớn lắm mà? Sao cơ bản thế này cũng ko?"
Syaoran còn ko quen, cố kìm chế lời ko thoát ra miệng mà niệm trong đầu "À.....ờ.....tớ còn chưa từng nghe thấy nữa. Đâu có ai nói cho tớ biết tồn tại phép này!"
"Haiz, bảo sao với nền ma pháp ở đây ko thể sinh ra pháp sư Rank S mà!"
"Ừm......giờ cậu có thể nói......cậu đến từ đâu được chứ?"
"Bên cạnh Tinh cầu mà cậu đang sống còn vô vàn những Tinh cầu khác, nhưng khác với khái niệm các Hành tinh như sao Thủy, sao Hỏa,....Mỗi Tinh cầu tồn tại bí mật trong một chiều không gian riêng biệt, chỉ có duy nhất 1 con đường có thể di xuyên qua chúng, gọi là Không gian thứ nguyên. Tớ vô bị lọt vào Không gian thứ nguyên rồi lạc đến đây, giống cậu là pháp sư Trái Đất, tớ là pháp sư ở quê hương mình!"
"Nhưng cậu có vẻ rất quen thuộc nơi này?" Syaoran nhướng mày.
Kii bối rối "È.......thiệt ra......tớ đã từng du lịch đến đây rồi......"
"Du lịch!!!??" Cậu đen sầm mặt. Rốt cuộc Tinh cầu mà tên này sống ra sao? Nói du lịch là du lịch à! Nghe như ăn cơm bữa vậy!!!
"Đừng để ý mấy thứ nhỏ nhặt! Tóm lại là tớ đang vô gia cư, ok!?"
"Vậy cậu lên đây bằng cách nào?"
"Leo cửa sổ tàu!" Hắn tỉnh bơ nhún vai.
"............." Cạn lời!
Thời gian ăn trưa đến, mỗi hành khách được cung cấp miễn phí...........ly mì gói, còn muốn ăn sang choảnh hơn thì tự bỏ tiền đến căn tin mà mua.
Trương Cường khịt mũi khinh thường ly mì, mở giọng oang oang ra vẻ hòa phóng "Để tôi mua đồ ngon đãi mọi người, đừng ai ăn thứ không dinh dưỡng bẩn thỉu này!"
Tự dưng bị cắt đứt hội thoại, hai nam hài tử nào đó khó chịu trừng mắt, Syaoran hừ lạnh "Không nhọc ông chú! Cháu vẫn thích mì gói!"
"Cháu ko dám ăn đồ ông chú mua đâu! So với mì gói còn bẩn hơn nhiều!" Kii nheo mắt châm chọc.
Trương Cường sung máu tức giận, nhưng vì ko để mất hình tượng trước mặt người đẹp, hắn ta cố nén miệng cười "Hài tử còn nhỏ, ko hiểu chuyện. Thôi ta đi mua cho mọi người!"
Li Yelan còn định từ chối nhưng hắn ta đã mất hút từ khi nào, cô lắc đầu thở dài "Thanh niên thời nay.........haiz......"
Lệ Cầm đồng tình "Quá coi trọng danh tiếng rồi!"
Tần Phong từ nãy giờ ko lên tiếng cũng chen một câu với người giường dưới "Ai bảo mỹ nữ ngươi hồng nhan họa thủy chứ!"
"Hứ! Ta mong nhanh nhanh đi hết chuyến này! Bản mặt đó lưu manh chết đi được!" Diệp Nhu xoa mũi đầy ghét bỏ.
Kii một mặt bảo bảo hảo hiếu kì nhìn Lệ Cầm "Hồng nhan họa thủy là cái chi?"
Thiên tính phụ nữ thích trẻ con, lại đáng yêu thế này, thiếu phụ đương nhiên yêu thích, dịu dàng xoa đầu hắn giảng "Là câu thành ngữ chỉ những cô gái xinh đẹp đến nỗi vua vì nàng say đắm mà từ bỏ đất nước, ngày xưa người ta dùng với ý chỉ trích, nhưng nay là để khen phụ nữ!"
"Hưm........" Hắn nghệch mặt ra suy nghĩ gì đó. Syaoran tò mò dùng thử tập dùng truyền âm "À.......ừ......này......cậu nghĩ gì thế?"
"Tớ nghĩ đến một câu chuyện xưa cũ ở quê hương, nhưng ếu máu chó như cái câu thành ngữ gì gì đó đâu: Vị nữ vương vì cứu Tinh cầu đang tới hồi diệt vong nên đã chấp nhận hi sinh mạng sống mình, Vị vua nước láng giềng đồng thời cũng là thanh mai trúc mã kiêm hôn phu của nàng tiếp tục công cuộc hồi phục lại Tinh cầu sau chiến tranh, và cuối cùng ông thoái vị mở sang trang độc lập tự do cho Tinh cầu ấy. Nghe nói ông mất ko lâu sau đó vì dằn vặt và nhớ thương nàng. Người người sau này đều kính nể họ vô cùng vì những hi sinh cao cả ấy!"
Syaoran ẩn ẩn bội phục, song có chút thắc mắc "Nghe cậu kể giống chuyện lịch sử hơn?"
"Ừm! Thật mà! Họ là 2 vị vua cuối cùng của Đế chế vương quyền cũ. Câu chuyện này tớ chỉ nghe kể lại thôi, cộng với một số tranh ảnh xưa cổ, hẳn là đúng đến 8, 9 phần!" Kii hào hứng nói, chuyện gì chứ lịch sử thì hắn trùm, nhưng trong bụng cười khổ ko dứt, bởi hắn biết rõ bà nữ vương ấy a, ở rất gần là đằng khác.
Li Yelan và Lệ Cầm mới cùng đi vệ sinh, xong chỉ có Yelan hoảng hốt chạy về, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Nhu "Có một bọn cướp ở những toa trên, chúng đã bắt Lệ phu nhân làm con tin rồi, và mục đích của chúng..............có lẽ là Diệp tiểu thư đây!"
Diệp Nhu biến sắc như nghĩ đến cái gì, gương mặt xẹt qua tia hối hận áy náy, nhưng mấy phần chần chờ ko dám nói. Tần Phong vỗ vai an ủi "Có ta đây, ngươi sẽ ko sao đâu!"
Đợi hai người ra khỏi phòng, Yelan phục hồi lại vẻ bình tĩnh sắc bén "Lệ phu nhân là bạn ta, xem ra ko ra tay ko được!"
Syaoran sờ hạt châu đeo bên hông, mấy phần nghiêm trọng "Con thấy từ từ quan sát trước đã, trực giác báo có gì đó ko bình thường.", cậu quay sang định hỏi Kii nhưng bắt gặp lấy nụ cười bí hiểm của hắn.
Một cây súng ngắn làm lam từ không gian ma pháp xuất hiện, hắn bắt lấy với vẻ mặt hứng khởi như con nít tìm được món đồ chơi yêu thích "Tớ chưa từng săn khủng bố ở Tinh cầu này đâu, cuối cùng cũng có cơ hội cho vào bộ sưu tập rồi!"
Syaoran rùng mình ớn lạnh xương. Rốt cuộc thằng này là ai? Ko phải là pháp sư bình thường!