Chương 3: ta là thiên tài kakaka
-
Ta Là Lộc Thanh Đốc
- phobonamdinh
- 1294 chữ
- 2019-08-25 06:16:43
Giờ thìn bắt đầu, các đệ tử đã có mặt đông đủ, thức ăn cũng được các anh hầu dọn sẵn ra trên bàn, mọi người đều rất chi là đói bụng, nhưng thấy sư phụ trầm ngâm không nói gì, ai cũng thầm nuốt nước bọt.
Những món ăn trên bàn khá là đạm bạc, Dũng cũng hiểu rằng bây giờ đang ở trong thời chiến loạn, khan hiếm lương thực, có cái ăn là tốt rồi, còn hơn là nhịn đói như hôm qua. Bữa sáng hôm nay có món đậu phụ trắng, củ cải muối, thế là hết.
Phái Toàn Chân là một môn phái Đạo giáo, nhưng dù là Đạo giáo thì cũng không cấm ăn mặn, chỉ có điều là tổ sư Vương Trùng Dương có chủ trương là Tam Giáo Hợp Tông.
Tức là Nho Đạo Thích cùng dòng, Nho tu thân Đạo tu chân Thích tu tâm lấy ba sách Hiếu kinh, Đạo đức kinh và Ban nhược ba la mật tâm kinh làm tông chỉ. Các vị đệ tử đời sau nhớ ơn Tổ sư nên học theo ngài ăn chay niệm phật, giữ giới nghiêm ngặt.
Triệu sư phụ sư từ Ngọc Dương tử Vương Xủ Nhất, biệt hiệu là Thiết Chân Tiên, có tiếng là nghiêm khắc nhất nhì môn phái. Lần đầu tiên tuyển nhận đồ đệ, Triệu sư phụ rập khuôn nhưng gì mà ông đã được dạy.
Một lúc lâu sau, Triệu sư phụ cất lời:
Làm con người thì điều đầu tiên là phải chính tâm, tu thân. Ngay từ những điều nhỏ nhặt nhất, các con cũng phải giữ ý tứ.
Ăn cơm thứ nhất là không được để thừa, bỏ phí, người nông dân vất vả một nắng hai sương ngoài đồng, vì thế nên thức ăn là rất quý báu.
Thứ hai là khi ăn cơm không được nói chuyện, đã ăn thì tập trung ăn, giữ im lặng, không nhồm nhoàm vừa ăn vừa nói, ăn chậm nhai kỹ không vội vàng.
Ngồi thì ngay thẳng, vững vàng không rung chuyển, không được làm rơi vãi thức ăn.
Thời đó chưa có bàn ăn,ghế cao, nên mọi người phải quỳ ngồi để ăn cơm. Mọi người có thể tưởng tượng trong các bộ phim Nhật Bản về thời xưa, mọi người quỳ thế nào thì giờ đúng như vậy. Hai đầu gối gấp lại, chân ngồi lên gót chân, rất chi là tê mỏi và đau nhức nếu không ngồi quen.
Dũng chưa từng ngồi vậy bao giờ, anh phải mất thời gian xem các sư huynh sư huynh sư phụ ngồi thế nào, mãi một lúc mới chỉnh được tư thế. Chính vì lẽ đó mà Triệu sư phụ mất thời gian chờ đến vậy, mọi người cũng có vẻ mất kiên nhẫn.
Dũng toát mồ hôi hột, nhăn nhó, Triệu sư phụ trừng mắt lườm anh, xem ra ông đánh giá anh là đứa trẻ không có giáo dục, đến ngồi mà cũng không được.
Người Việt Nam ta có câu
Học ăn, học nói, học gói, học mở
rồi thì
tiên học lễ, hậu học văn
. Thời phong kiến quan trọng nhất là lễ giáo đạo đức, biểu hiện qua sinh hoạt thường ngày,môn phái Toàn Chân này lấy Nho làm gốc càng thêm nghiêm khắc.
Xem ra Dũng là người hiện đại, muốn làm quen được với cái xã hội cổ đại này còn cả một bước dài phía trước!
Được rồi, mọi người ăn cơm
Lần này thì Dũng khôn hơn, anh không vội ăn, mà chú ý quan sát cách Triệu sư phụ dùng bữa. Anh thấy có vài điểm lạ: Triệu sư phu ăn chậm nhai khá kĩ như lời ông nói, ông cũng gắp khá ít thức ăn, phong thái nhẹ nhàng thong dong đúng kiểu tu chân chi sĩ. Dũng học theo như in, thế là bữa đó anh bị đói vì quá tập trung xem, chả ăn được bao nhiêu.
Cơm nước xong xuôi thì cũng đến giờ tỵ (khoảng chín giờ sáng). Sư phụ nhấp một ly trà xanh, khề khà.
Dũng vừa ngồi vừa rót nước cho sư phụ, lần này thì anh quen hơn, dù sao cũng đã có kinh nghiệm làm mấy năm, mấy cái trò trà thuốc anh quá quen rồi.
Sau khi ăn cơm xong tuyệt đối không được vận động mạnh, sẽ khiến kinh Túc Dương Minh Vị Trường Kinh bị xáo động, khí huyết không lưu thông thuận sướng. Cũng không ngồi bật dậy khiến khí bốc lên não làm hoa mắt chóng mặt, mà phải từ từ chậm rãi nhẹ nhàng xoa bụng, duỗi chân…
Phái Toàn Chân chúng ta là danh môn chánh phái, từ Ăn Uống Nằm Ngồi đều có phương pháp, quy củ rõ rành mạch lạc.
Dần dần sư phụ sẽ chỉ dạy cho các con, các con nhớ chăm chỉ chịu khó luyện công, rõ chưa ?
Xem ra không thể coi thường cổ nhân được, không ngờ người xưa lại sống một cách khoa học và hợp lý thế này. Cũng đúng thôi, vì dù sao thì Y Đạo thông Võ Đạo, những điều hiểu biết Dưỡng Sinh học đều được ứng dụng ngay vào thực tế. Thời xưa thường ít bệnh, họ chú trọng vào những công tác phòng bênh hơn chữa bệnh, thời nay quá chú ý vào Tây Y, chỉ trị ngọn không trị gốc, đúng là về khoản chăm sóc sức khỏe còn kém Đông Y một bậc!
Trong thời gian đó, sư phụ châm rãi nói
Các con là người học võ, vậy có hiểu thế nào là Võ Đạo không ?
Thanh Phúc- Đại sư huynh thưa
Thưa sư phụ, học võ có phải là để hạ được đối phương không ?
Đúng nhưng chưa đủ
Thanh Lộc tiếp lời
là để làm Đại tướng quân, bảo vệ đất nước chăng ?
Thanh Thọ nói
Con nghe người ta kể, học võ sẽ sống lâu, trẻ mãi không già
Nếu con học được võ học tuyệt thế, sẽ trảm hết bọn Cẩu Thát Tử, với Tham quan vô lại, bảo về nhân dân
- Thanh Luân kêu lên
Còn con, Thanh Đốc con nghĩ sao ?
Thưa sư phụ con nghĩ rằng các sư huynh đều nói đúng ý con cả. Chỉ có điều đối với con, Võ Đạo không có một định nghĩa rõ ràng trói buộc nó cả, Võ Đạo là sự cảm nhận của mỗi người. Có người thì Võ Đạo là tín niệm quyết thắng, hay là lưỡi đao chém sắt như chém bùn, đối với một số người thì Võ Đạo lại là để bảo vệ kẻ yếu hơn, là tấm khiên che mưa chắn gió, Võ Đạo là gió là mây, Vân Vô Thường, Phong Vô Tướng, Ma Kha Vô Lượng
Triệu sư phụ chợt giật mình, ngày xưa Vương chân nhân hỏi lão, lão hùng hồn tuyên bố,
Cường thân kiện thể, bảo vệ quốc gia
đến nay nghĩ lại vẫn còn ngượng. Không ngờ tên tiểu tử Thanh Đốc này lại có suy nghĩ thấu đáo đến vậy.
Võ Đạo muôn hình muôn dạng, ai có thể định nghĩa được, đó là Chỉ Qua Vi Võ, hay là Duy Võ Độc Tôn, người không ai giống nhau nên định nghĩa Võ Đạo mỗi người mỗi khác.
Tên tiểu tử này khá lắm, vậy mà lừa cả Lão Tổ đây, trả lời nước đôi, ai biết thế nào mà lần.
Dũng đến từ hiện đại, quen cách nói chuyện vòng vo tam quốc, bắt hắn nói rõ ràng một vấn đề thì sao mà hắn dám cơ chứ. Nhưng mà dù sao hắn cũng nói đúng rồi.
Triệu sư phụ thầm nghĩ :
Xem ra ta thu được một tên đệ tử khó lường đây, kaka, thú vị , thú vị !