Chương 383: Cửu Giang Minh
-
Ta Muốn Làm Thiên Đao
- DD Lão huynh
- 2180 chữ
- 2021-01-08 01:46:25
Cừu nhân gặp lại hết sức đỏ mắt!
Câu này đối với Đỗ Như Hối tình thế lúc này thật sự quá hợp cảnh rồi. Thằng này từ nãy giờ vẫn là dùng một đôi huyết hồng con mắt căm hận trừng trừng nhìn đang đi từ cửa vào mỗ vị thiếu niên.
Ra mắt Lâm tiền bối! Đỗ Bang chủ cũng ở đây à, dạo này hết thảy còn ổn chứ?
– Tống gia còn thì sắc mặt như thường hớn hở cùng trong phòng 2 người chào hỏi, dường như không nhận ra trong đó một vị tâm tình đang rất kém như vậy.
Lâm Tầm tự nhiên biết hai người trong đó khúc mắc, nhưng cái này không liên quan đến bản thân, hắn vẫn rất khách khí cùng Tống Khuyết cái này ngôi sao mới nổi tuấn kiệt mỉm cười gật đầu:
Tống tiểu hữu đa lễ, mau mời ngồi!
Đa tạ tiền bối!
Hừ!
- Không ai để ý một bên đau họng húng hắng hừ lớn Đỗ ca.
Đợi hạ nhân dâng lên trà đãi khách, Lâm Tầm lúc này mới hiếu kỳ hỏi thăm:
Không biết lần này Tống tiểu hữu ngươi tìm đến Lâm mỗ là có việc gì cần làm?
Là tiểu tử có chút việc muốn nhờ tiền bối ngài!
– Tống Khuyết sảng khoái nói ra mục đích, còn không quên hướng sang bên cạnh dư thừa người hỏi:
Đỗ Bang chủ trong nhà không bận gì sao?
Nghe vậy Đỗ Như Hối liền sôi máu.
Mẹ nó, đây là địa bàn nhà mình có được không, thằng chó này còn hung hăng đến vậy? Nếu không phải nơi này còn có Lâm Tầm, lão Đỗ có lẽ đã không nhịn được triệu tập bang chúng đến xử đẹp thằng này. Nhưng dù có cố nhẫn nhịn được trào dâng sát khí, hắn sắc mặt còn là như đít nồi vậy khó coi, gằn giọng đáp trả:
Làm sao? Bản tọa làm việc còn cần ngươi dạy bảo?
Hì hì, không dám không dám. Chỉ là ta nghe nói Linh Giang Bang thủ vệ không mấy an toàn, thường xuyên để tặc nhân thoải mái trà trộn đi vào. Ngài cứ đi chơi lang thang thế này không sợ để các vị phu nhân ở nhà một mình sẽ khiến mình cao lên mấy phân sao?
Tuy không hiểu thằng này lời nói ẩn ý, nhưng từ giọng điệu đáng ghét của đối phương liền biết sẽ không là cái gì chuyện tốt là được. Hơn nữa đối phương còn nói trúng nỗi đau mình mấy lần bị tặc nhân thần không biết quỷ không hay ghé qua trộm đồ, hạ độc, lão Đỗ liền không thể kiềm chế được lệ khí sôi sục, hai mắt lạnh lùng chiếu thẳng nhìn sang cắn răng nghiến lợi quát:
Tống Khuyết, ngươi muốn chết!
Làm sao, ra ngoài thành làm trận nữa, ta với ngươi?
– Tống tiện nhân không chút yếu thế trừng lớn đôi mắt đối chọi.
Lại nhắc đến chuyện này mất mặt, Đỗ Như Hối cổ họng như bị người chặn lại, nghẹn lấy một hơi không nói nên lời.
Mới qua mấy ngày, mình trên người thương thế còn chưa tốt hẳn đây.
Làm chủ nhà Lâm Tầm đầu cũng là to như cái đấu, hai thằng này quả nhiên ở với nhau sẽ không có việc tốt phát sinh. Cũng may ở đây hắn tu vi cao nhất, thấy tình thế không đúng liền thả ra khí thế trầm giọng quát:
Được rồi! Cả hai bình tĩnh một chút. Tống tiểu hữu, không biết ngươi lần này đến đây là muốn nhờ việc gì?
Nhìn lão Đỗ ngậm bồ hòn, Tống gia liền như con đánh thắng trận gà trống vậy ngửa đầu ưỡn ngực nghênh ngang đắc ý, lúc này mới quay sang Lâm Tầm chắp tay cười tươi rói:
Lâm tiền bối, ngài là quản lý Cửu Giang Minh Nội Vụ Đường, tiểu tử lần này qua đây gặp ngài chính là muốn hướng ngài đưa ra xin gia nhập Minh nguyện vọng, mong tiền bối cùng Minh chủ suy xét và chấp thuận.
Không thể nào!
Chưa cần Lâm Tầm trả lời, Đỗ Như Hối đã thất thố gào toáng lên.
Tống tặc, ngươi đừng có mơ! Các ngươi Nguyệt Khuyết Các không bao giờ đủ tư cách gia nhập Cửu Giang Minh.
Đỗ Bang chủ đừng vội mạnh mồm, làm như Cửu Giang Minh là cha ngươi mở giống như.
Tống gia không vui dè bỉu, đồng thời cũng nhắc khéo hắn, người sáng lập Minh chính là mình mỹ nữ hội trưởng phụ thân đây, bọn hắn hai người quan hệ nhưng là tốt lắm.
Quả nhiên Đỗ Như Hối khí diễm cũng bị dập đi không ít, nhưng lúc này vẫn còn khá chắc chắn khinh thường lắc đầu:
Ai mở không quan trọng, không nắm giữ đường sông liền không thể gia nhập thành viên liên minh, ngươi đừng có mơ mộng hão huyền.
Tống tiểu hữu, Đỗ Bang chủ hắn nói chính là Cửu Giang Minh thiết quy tắc, các ngươi Nguyệt Khuyết Các không có bến tàu, không nắm giữ đường sông liền không cách nào trở thành liên minh thành viên được.
– Lâm Tầm cũng không thể không thừa nhận lão Đỗ một phen lời tính chính xác.
Những cái này Tống lão gia tự nhiên biết, trước đó hắn đã không thiếu nghiên cứu tìm hiểu vấn đề này. Lúc này hung hữu thành trúc tự tin mười phần vỗ ngực:
Ai nói ta không có bến tàu rồi? Lâm tiền bối mời yên tâm, tiểu tử dám đến tìm ngài vậy ta Nguyệt Khuyết Các đã làm đủ chuẩn bị, hồ sơ tất cả có bên trong mời ngài xem xét.
Nói rồi đồng thời còn từ bên hông gỡ ra một túi vải dâng lên, bên trong không thiếu các loại giấy tờ, khế đất.
Nhìn cảnh này, Đỗ Như Hối dại ra một hồi, nghĩ đến chuyện gì sau hắn điên cuồng thất thố:
Khốn nạn! Tống Khuyết ngươi dám cướp của ta Linh Giang Bang bến tàu? Lâm Đường chủ, việc này mời Cửu Giang Minh phải vì tại hạ lấy lại công đạo.
Gia nhập Cửu Giang Minh, hàng tháng dâng lên cống nạp tự nhiên cũng sẽ nhận được bên trên che chở. Trong đó thay thành viên giữ gìn lợi ích và tài sản chính là quan trọng nhất một đầu. Tống Khuyết nếu thực sự dám ra tay cướp đoạt đã được liên minh đăng ký trong sách, thuộc về Linh Giang Bang tài sản, vậy việc này không thể qua loa. Lâm Tầm sắc mặt cũng dần dần trở nên ngựng trọng.
Nhưng không chờ hắn mở miệng hỏi thăm, Tống đại quan nhân đã vân đạm phong khinh khoát tay khinh thường giải thích:
Đỗ Bang chủ, cơm có thể ăn bậy, lời không thêt nói bậy được rồi. Ai nói ta cướp của các ngươi bến tàu, Tống mỗ há là loại người trắng trợn thế sao.
Nhìn thằng này bộ dáng chính khí đường hoàng, trong phòng 2 người nghi ngờ vô cùng. Bán tín bán nghi Lâm Tầm vội mở ra túi vải tìm đọc, dòng đầu tiên trong đơn xin gia nhập thấy ghi chú lưu vực quản lý là Thanh Hà một dãy, hắn cũng là mộng bức.
Đùa nhau à, ngươi không cướp chẳng lẽ người khác cướp cho ngươi.
Đang lúc lão Lâm muốn bực bội phát tác, Tống đại quan nhân trầm bổng du dương giọng điệu đã truyền tới.
Lâm tiền bối, là như này, hôm trước đích thân Linh Giang Quận Thái Thú Dương Tư Nghiệp cùng Thanh Hà Huyện Lệnh Từ Thanh đi thị sát phía dưới Thanh Hà huyện một vòng. Trong lúc vô tình phát hiện bên ngoài huyện thành đê bờ mục nát, kiến trúc tan hoang, các ngài đã vô cùng khiếp sợ.
Ở đó vậy mà không ai quản lý, chẳng may mưa lớn lũ lụt nước lên cao gây nên hồng thủy tai họa bình dân bá tánh thì nguy vậy. Rất căm tức Linh Giang Bang người làm việc thiếu trách nhiệm, dưới sự chấp thuận của Dương Thái thú, Từ Huyện lệnh đã tại chỗ ra lệnh thu hồi quyền khai thác, bảo hộ Thanh Hà bờ đê của Linh Giang Bang. Đồng thời tìm đến trong Thanh Hà thành một vị nhân sĩ có trách nhiệm tâm để gửi gắm cái này trọng trách.
E hèm!
– Nói đến đây tiện nhân này liền hắng giọng đường hoàng:
Tại hạ may mắn được hai vị quan phụ mẫu nhìn trúng, đồng thời còn được đặc cách bổ nhiệm làm Thanh Hà Hộ Đê Tào, lĩnh nhiệm vụ bảo vệ xung quanh huyện thành đê điều, chống chọi thủy tai, hạn hán.
Đỗ Bang chủ! Bản quan bây giờ trân trọng thông báo đến ngươi một việc, các ngươi Linh Giang Bang kiến trúc xây dựng trên bờ đê đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến công việc hộ đê của triều đình. Cái này có thể sẽ là một mối nguy thật lớn dẫn đến lở đê, vỡ đê hay nhiều nguy hại khác.
Vì Thanh Hà thiên gia vạn hộ suy nghĩ, bản quan quyết định tịch biên nơi đó tất cả sản nghiệp của Linh Giang Bang để thống nhất sửa chữa, quản lý. Việc này đã được Thái Thú và Huyện lệnh đồng ý.
Tất nhiên chúng ta cũng sẽ không để ai chịu thiệt thòi, xét thấy việc này sẽ gây thiệt hại về mặt kinh tế đến cho Linh Giang Bang, chúng ta cũng rất lấy tàm tiếc. Bản quan quyết định vì thế mà bồi thường các ngươi 3 vạn lượng bạc. Số bạc này bất cứ lúc nào Đỗ Bang chủ ngươi cũng có thể tìm đến quận nha hay huyện nha lĩnh, không cần quên rồi.
Tĩnh! Phi thường yên tĩnh!
Lâm Tầm cùng Đỗ Như Hối đều bị thằng này một bộ phong tao thao tác đánh cho trợn mắt há mồm, đầu quay vòng vòng.
Quanh quanh quấn quấn cuối cùng vẫn là tiện nhân này thu lấy bến tàu, nhưng trên giấy tờ lại là triều đình thu hồi tài sản, giao cho người có năng lực quản lý. Còn vì thế mà bồi thường Linh Giang Bang thiệt hại, thật sự làm việc kín kẽ không thể bắt bẻ.
Cái này mưu hèn kế bẩn tất nhiên bằng đầu óc ngây thơ như Tống Khuyết là vạn vạn cũng không nghĩ tới. Tất cả đều là Dương Tư Nghiệp cùng Từ Thanh mấy vị âm mưu gia cho hắn chỉ điểm.
Sau đó thằng này còn viết thư thăm dò Cao Tuấn phụ thân Cao Kiệt, sáng nay được trả lời chắc chắn có thể sau hắn liền tung tăng chạy đến quận thành tìm lão Lâm tâm sự rồi, đầu đuôi sự việc chính là như thế.
Lão Đỗ lúc này thấy mình đầu óc không quá đủ dùng, nghe một hồi sau ra kết quả, Thanh Hà bến tàu không có, được 3 vạn lượng bồi thường. Còn có thể sẽ khiến cái kia đại kình địch Nguyệt Khuyết Các thừa cơ mà vào, cùng mình cùng mâm mà ngồi, tranh cướp ích lợi, hắn liền nổi điên quát lớn:
Tống Khuyết, không cần nói ẩu nói tả. Tất cả đều là ngươi mưu mô xảo quyệt, bản tọa tuyệt đối sẽ không để ngươi được như ý. Cửu Giang Minh sẽ không buông tha cho ngươi tội khinh nhờn, mọi người cũng sẽ không nhận đồng các ngươi chiếm lấy Thanh Hà bến tàu.
Nhìn thằng này sắp có dấu hiệu hóa thân Đỗ bà tám, Tống gia khinh thường cười nhạt:
Triều đình làm việc, hết thảy đều có văn bản giấy trắng mực đen rõ ràng. Đỗ Bang chủ không phục có thể làm đơn gửi lên Tri phụ đại nhân thay ngươi chủ trì công đạo, việc này ta nghĩ Cửu Giang Minh cũng sẽ không quản.
Còn Đỗ Như Hối ngươi không để ta được như ý, ngươi có thể làm gì? Mọi người không công nhận ta Nguyệt Khuyết Các lại có làm sao? Tại nơi này một dãy, bây giờ ta nói ra ai phản đối, ai dám phản đối? Ngươi dám sao?
Nói đến lời cuối cùng, Tống Khuyết đã vận đủ tinh khí thần, cả người như một thanh tuyệt thế bảo đao rút ra khỏi vỏ đâm thẳng đến lão Đỗ linh hồn.
Phần này khí thế, để ở đây hai người cũng không khỏi hơi rét. Thêm nữa Đỗ Như Hối trước đó vừa thua đau dưới tay Tống gia, bây giờ trong lòng vẫn còn bóng ma tâm lý đây, lúc này liền không nhịn được sợ hãi lùi về một bước.
Đạo tâm hắn tan rồi!
Đem hết thảy nhìn vào trong mắt, Tống Khuyết tâm thần đại định. Nếu không phải trường hợp không đúng, có lẽ hắn đã không nhịn được ngửa mặt càn rỡ cười to.
Đỗ Như Hối đã không đáng để lo vậy.
Tống gia ta vô địch rồi!
Main thông minh, bá đạo, sát phạt, hậu cung, map rộng, truyện sắp kết thúc
Bất Diệt Long Đế