Chương 1: Cuộc chiến đào thải bắt đầu.
-
Tại Mạt Thế Ta Chỉ Muốn Chăn Cừu Mà Sống
- Gió Trời
- 1757 chữ
- 2021-07-18 12:42:58
Không...ggg....
Trong không gian bao la, một huyết nhân, điên cuồng gào thét, điên cuồng vùng vẫy cố gắng thoát khỏi bàn tay đầy lông lá, đang nắm chặt lấy đầu của mình. Máu từ miệng hắn điên cuồng chảy ra, huyết lệ chảy dài bay lơ lửng trong không gian, hắn cố đưa tay về phía xa, hắn đang cố gắng, cố gắng nắm lấy một hi vọng nào đó quá xa vời. Huyết nhân đó, được hành tinh tuyển chọn, được mọi người kêu gọi là Vệ Nhân, là người bảo vệ tinh cầu, nắm giữ niềm hi vọng cuối cùng của hành tinh Kael. Nhưng giờ đây, hi vọng đó, đang từ từ vỡ vụng thành từng mảnh, từng mảnh.
Ầm...mmm…
Một tiếng nổ kinh khủng, xé rách không gian phía xa. Thanh niên với mái tóc bạc, xung quanh người có điện quang lưu chuyển, hắn nhếch miệng khinh thường, nhìn ngắm Vệ Nhân, châm chọc nói.
- Hừ, một lũ yếu ớt.
Một viên ngọc màu lam được bao bọc bởi những ký tự khó hiểu, tỏa ra ánh hào quang ảm đạm đang lơ lửng trên tay thanh niên tóc bạc, hắn nhìn hành tinh màu tím phía xa đang vỡ tung thành từng mảnh, từng mảnh với vẽ mặt đầy hưng phấn, hắn ngắm nhìn như chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật kinh điển mà hắn đã tạo nên.
Một người sói thân cao ba mét, có bộ lông trắng xám, xen kẽ đường văn màu xanh, đang bước tới với nụ cười tươi và cung kính khom người, hắn vội chúc mừng:
- Chúc mừng Đại tướng Talon đã thu thêm viên ngọc thứ ba. Vậy là Đại Chúa tể đã có được chín viên, thêm ba viên nữa Đại Chúa tể sẽ trở thành Thần Thoại. Ngài là người thu thập được nhiều viên nhất. Những tên kia, kẻ chỉ tìm được một viên, kẻ thì không được viên nào. Ngài sẽ là người đứng nhất, danh vọng của ngài sẽ được tăng cao, ai sẽ còn dám chống đối ngài trở thành Thánh Tử, khà khà....
- Đi! Trở về tàu mẹ.
Người thanh niên với mái tóc màu bạch kim nhếch miệng cười. Hắn thu viên Lam Ngọc vào chiếc nhẫn không gian, sau đó, bay về chiến hạm.
- Vâng! Đại tướng. Người sói đáp lời, trên tay nó đang cầm một cái xác người đầy thương tích, trên đôi mắt nhắm nghiền ấy vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt pha lẫn máu, đầy tuyệt vọng.
Tại một nơi xa xôi, cách con tàu mẹ 3245 tỷ vạn ánh sáng, trong một dãy ngân hà, có một hành tinh, được người sinh sống trên đây gọi là Trái Đất. Tại trung tâm Trái Đất một viên ngọc màu lục đang nhấp nháy với ánh sáng yếu ớt, những ký tự thâm ảo liên tục chuyển động, bỗng bên trong phát ra âm thanh như tiếng máy móc.
Tít..tít... tít... Phát hiện mối nguy hiểm, bật chế độ Vệ Nhân. Đang truyền tải dữ liệu, 10%..50%...90%...100% Hoàn thành. Bật chế độ thúc đẩy quá trình tiến hóa, chế tạo Vệ Nhân. Thời gian đếm ngược 10...9…..
….………………………..
Một ngày hè nóng bức, tôi lang thang trên con đường Sài Gòn ồn ào náo nhiệt, tôi vẫn sống như con người bình thường, bước những bước như bao người khác vẫn trải qua. Được sinh ra, được dạy dỗ bởi cha mẹ, học Tiểu Học, THCS tại xã, sau đó, lại bước chân vào huyện để học THPT. Cuộc sống vẫn vậy, không có gì thay đổi, tôi cũng đã từng thầm mến một cô gái, nhưng không có dũng khí thổ lộ. Sau tốt nghiệp, tôi vẫn chưa biết mình nên học gì và làm gì, tôi cho số mệnh gọi mình và tôi đã học Đại học Tôn Đức Thắng.
Tôi thấy cuộc sống đầy nhàm chán, đã nhiều lần tôi ao ước cuộc sống hãy thú vị hơn, ví dụ như thế giới trở thành thế giới X-Men chẳng hạn, hoặc một thế giới đặc sắc nào đó, thế giới Pokemon, Naruto hoặc huyền huyễn đại loại như thế.
Nhưng giờ đây, tôi lại không muốn nữa, tôi muốn cuộc sống trở lại như trước, tôi nhìn thấy thế giới tràn ngập trong biển lửa và con người điên loạn tranh giành nhau sự sống, cướp bóc, hiếp dâm trên đường. Thú tính của họ đã giải khai, phóng đại lên gấp mười lần so với những tên tội phạm tại thời bình. Tôi không biết nó bắt đầu từ khi nào, và như thế nào vì giờ đây tôi cũng đã và đang điên giống họ. Tôi nhìn xung quanh và tôi hiểu rằng, đã quá trễ cho mọi thứ dừng lại. Tất cả mọi việc tôi có thể làm là sống sót trong ác mộng trần giang này và có một ngày tôi sẽ thức dậy, nhìn thấy mẹ đánh thức tôi dậy đi học, học xong Đại học, đi làm, cưới vợ, sinh con, chăm cháu và kết thúc cuộc sống bình thường như vậy.
Tôi ước đây là giấc mơ, một giấc mơ vào năm 2017, phòng thí nghiệm Huá shèng guó tại Bắc Kinh (Trung Quốc) bị rò rỉ virut, sau đó cả thế giới trở thành đại dịch, virut liên tục tiến hóa, liên tục biến dị, nó được các nhà khoa học mệnh danh là FoGo-721 (Hoa của Chúa). Cuối cùng đánh đổi một tỷ sinh mệnh, họ cũng đã chế tạo được Vắc xin chống lại virut FoGo-721, thế giới lại trở về yên bình.
….………………
02:46 pm, ngày 19/06/2018, trên đường Nguyễn Thị Thập, quận 7, Tp Hồ Chí Minh. Một thanh niên mặc quần tây áo trắng, đang hoài niệm về đại dịch, nhờ vắc xin cuộc sống con người đã trở lại bình thường, nhưng nền kinh tế trên thế giới đã tuột dốc không phanh.
Việt Nam cũng không ngoại lệ, người thất nghiệp vô số, vì không muốn làm gánh nặng cho ba mẹ, nên hắn đã đi làm thêm cho một quán cà phê. Bây giờ là 3 giờ chiều, hắn đang vội đi bộ đến chổ làm thêm, thì có một âm thanh gọi hắn lại.
- Cậu trai trẻ, ủng hộ mua giúp lão được không, sáng giờ lão chưa có gì trong bụng cả. Một ông lão, mặc bộ quần áo hơi cũ, đang ngồi trên lề đường bày bán những đồ vật đồ chơi cũ kĩ, gọi mời nhờ hắn ủng hộ giúp.
- Ông à, cháu không có nhiều tiền để mua đồ của ông, cháu còn là sinh viên ông ơi! Cậu nhẹ nhàn đáp lại ông.
- Cậu làm phước giúp lão, cháu gái của lão ở nhà đang bệnh, sáng giờ nó vẫn chưa có gì ăn, lão có thể nhịn, nhưng cháu gái lão không thể nhịn được à. Ông lão thành khẩn nói.
Tâm cậu hơi nhói, đầy lòng trắc ẩn, thật cậu vừa học vừa làm, mỗi ngày, trưa ăn mì gói và tối đi làm thêm về ăn cơm, dành dụm từng đồng để đóng tiền học phí đã rất khổ sở.
- Vậy cháu chỉ có 10k ông thấy bán cho cháu được món gì, cháu mua. Cậu cắn răng quyết tâm, 10k là 4 ngày cơm trưa của hắn, hắn khá xót, nhưng hắn không thể bỏ lão được.
Ông lão thấy tờ 10k, đôi mắt sáng rực vội chộp tới sợ cậu đổi ý không mua, sau đó, lão đưa cho cậu một sợi dây chuyền và chiếc nhẫn. Dây chuyền sợi thung màu đen cột vào cái hồ lô màu xanh, nhìn nó là món đồ chơi lúc còn nhỏ của hắn, chắc tầm 2k vào năm 2000. Còn chiếc nhẫn trơn màu bạc, trên đó chỉ có một dòng chữ gì đó hắn đọc không được.
Trước hành động vội vội vàng vàng mất lịch sự của lão, chưa giao hàng đã vội lấy tiền, nhưng hắn vẫn cười, không tỏ vẻ khó chịu, hắn hiểu tâm tình của lão lúc này.
- Cảm ơn cậu thanh niên! Cảm ơn cậu!
Ông lão cảm ơn, vội cho đống đồ của mình vào túi, chạy lại một tiệm bách hóa mua ba gói mì, rồi đi mất.
….…………………
04:21 pm, ngày 19/06/2018, Trong quán Cafe 24h, đang có 2 thanh niên ngồi cầm điện thoại.
- Hài.... sao hôm nay quán ế quá Ân, có lè tè vài người, em ra múa lửa hay múa cột cho khách vô coi. Một thanh niên có gương mặt dễ nhìn với một gọng mắt kiếng dày, ra dáng thư sinh đang xoay qua nói chuyện với một cậu nhóc.
Người đang nói là Minh Tú, sinh viên năm hai, trường Đại học Tôn Đức Thắng. Hắn là một người mơ mộng, ảo tưởng, thích xem phim thể loại kinh dị, xác sống. Hắn thích đọc truyện hệ thống, tiên hiệp, khoa huyễn, thường ảo tưởng mình sẽ xuyên không, bá đạo, trở thành người mạnh nhất thiên địa. Nhưng sau trải qua đợt dịch FoGo-721, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống yên ỗn.
- Do anh pha chế nước quá tệ để mất khách, nên giờ ế là đúng rồi, hì hì. Kế Ân cười đáp.
Minh Tú đi lại, cốc một cái vào đầu Kế Ân và cười mắng:
- Mày nghĩ gì vậy, anh mày pha chế ngon thế mà dám nói là tao làm mất khách à. Không có anh mày vào làm lại là quán có thể tăng doanh thu sao. Không có tao mày được uống nước free à.
Còn đang định nói tiếp thì hắn đứng bất động không nói được, một trận hoa mắt và hắn không còn thấy gì nữa.
Đến khi Minh Tú tỉnh dậy bởi âm thanh tít..tít… tít, thì hắn thấy mình đang ở một không gian tối đen, trước mặt là một quả cầu lục bảo, xung quanh đầy hoa văn kỳ dị.
Tít...tít...
- Xin mời chọn cấp bậc chuyên chúc, ký chủ có thời gian một phút để chọn, kết thúc thời gian quy định nếu ký chủ chưa chọn được chuyên chúc, hệ thống sẽ dựa vào mức độ phù hợp cơ thể và chọn tự động chọn cho ký chủ. Một âm thanh theo kiểu máy móc vang vọng trong trí óc của hắn.
- Hệ Thống!!!!
Minh Tú kinh hoàng la lên, với vẻ mặt không thể nào tin được.
Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục