Chương 25: Kịch chiến.
-
Tại Mạt Thế Ta Chỉ Muốn Chăn Cừu Mà Sống
- Gió Trời
- 1811 chữ
- 2021-07-18 12:43:06
- Mọi người cùng nhau xông lên! Chém chết mấy con chó đẻ này!
Sát cơ trong mắt tên cầm đầu hiện lên, lớn tiếng chửi bậy một câu, cơ thể hắn phát ra ánh sáng màu nâu, tay cầm mã tấu xung trận lên trước, trong tíc tắc tên cầm đầu đã đến trước mặt Minh Tú, một đao uy mãnh bổ xuống.
- Kế Ân, giữ chân hắn lại.
Không quá ngần ngại, Minh Tú phát động kỹ năng gia tốc kết hợp dị năng vector, quỷ dị tránh qua một bên, nhanh như chớp tiến về hai tên côn đồ đang lao lên.
Tên cầm đầu, thấy Minh Tú lách qua không có ý định giao chiến với mình, hắn liền định xoay người vung đao chém ngang qua, tuy nhiên, một nắm đấm bao bọc bởi lôi đình lao về phía mặt hắn. Nếu vẫn giữ ý định cầm chân Minh Tú lại, hắn nhất định sẽ vỡ mồm, như vậy hắn liền sẽ lập tức rơi vào thế hạ phong. Vì ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn, tên cầm đầu từ bỏ ý định của mình, đưa đao lên một cách không khoa học, chặn lại một đấm của Kế Ân.
Hắn bị phản lực đánh lùi lại ba bước, hai tay tê dại vì điện giật. Kế Ân không cho hắn có thời gian nghỉ ngơi, dậm chân lao tới với tốc độ kinh người, một đấm lôi đình lại xuất hiện. Bị chiếm lấy tiên cơ, khiến hắn làm ra phản ứng chậm một nhịp, đến khi hắn kịp phản ứng định chém một đao xuống, Kế Ân đã tiếp cận đến nơi, một đấm vào bụng, khiến hắn bị đánh bay ra xa.
Minh Tú một kiếm đâm xuyên tim một tên côn đồ đô con, kỹ năng Ảnh bộ của trang bị Ảnh Ngoa phát động, chợt hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, lao về phía sau lưng tên câm đầu đang ngồi dậy, sau khi chịu một đấm của Kế Ân.
Đầu của tên cầm đầu chợt phóng lên trời, máu tươi văng khắp nơi, bắn tung tóe lên người Minh Tú. Thời gian giống như đã dừng lại, những tên côn đồ khác không thể tin nổi nhìn qua một màn này. Lão đại của bọn chúng là Lv.7, một lần có thể thoát thân khỏi hai con Tinh anh Cảm nhiễm giả mà không bị thương. Bị hơn hai mươi con xác sống bao vây, chỉ bằng vào hắn liều mạng chém giết, tạo dựng nên căn cứ Nine South. Bọn chúng căn bản không nghĩ tới lão đại của bọn chúng vừa chiến đấu chưa đầy một phút đầu đã lìa khỏi cổ.
Nhìn bọn Minh Tú dễ dàng giết tên cầm đầu như vậy đừng hiểu lầm hắn yếu. Thật ra, tên cầm đầu rất mạnh, tuy nhiên, hắn quá chủ quan, khi nghĩ Minh Tú dùng Kế Ân cầm chân hắn lại, giành chút thời gian cho Minh Tú chém giết tiểu đệ của hắn, sau đó, mới hợp sức với Kế Ân đối phó. Nên trong khi chiến đấu, hắn không quá đặt nhiều tâm tư vào Minh Tú và hắn cũng không ngờ tới Minh Tú tốc độ lại cực nhanh đến thế. Kỹ năng gia tốc, dị năng vector, kỹ năng ảnh bộ, tam trọng tăng tốc không phải dùng để trưng bày, xuất kỳ bất ý, Minh Tú đã nắm hết tất cả tiên cơ, liên tiếp tạo bất ngờ cho tên cầm đầu. Bên cạnh đó, còn nhờ kỹ năng Lôi đình hộ thủ, khiến hắn bị tê liệt trong thoáng chốc, khiến hắn phản ứng chậm chạp.
Trận chiến tiếp theo Minh Tú xử lý quá dễ dàng. Thời gian kỹ năng Ảnh bộ vẫn còn, nhanh như chớp Minh Tú đoản kiếm trong tay nhanh chóng chém rụng cánh tay của hai tên côn đồ khác, máu tươi bắn ra lênh láng.
Đúng lúc này, Ảnh Lang từ bóng Minh Tú xuất hiện, cắn đứt cổ bọn côn đồ, sau đó, vung một trảo đánh bay một tên khác.
- Ah!
- Chạy mau ah!
Nhìn thấy Minh Tú giết người như ác quỷ, toàn nhắm vào chổ yếu hại, máu tươi phun ra lênh láng, đám côn đồ sợ hãi tột độ bỏ chạy thục mạng. Bọn chúng là những kẻ chưa bao giờ trải qua huấn luyện đặc thù, thủ lĩnh vừa chết thì không còn chiến ý nào cả.
- Đừng trốn! Mọi người cùng nhau xông lên, giết bọn chúng báo thù cho lão đại!
- Nói nhiều quá đó cu!
Không biết từ lúc nào, Kế Ân xuất hiện sau lưng hắn, một đấm đánh nát đầu tên vừa hô đòi trả thù cho lão đại.
Trong mắt Minh Tú hàn quang chớp động, hắn như mũi tên lao thẳng về phía trước, điên cuồng đuổi theo cắt đứt yết hầu những tên côn đồ này, máu tươi văng khắp nơi, thi thể vô lực co quắp té trên mặt đất, tràng cảnh như tu la địa ngục, Minh Tú hắn đang điên cuồng trong địa ngục trần giang này, trái hẳn với bản tính điềm đạm, thích cuộc sống bình yên cho tới chết của hắn.
- Bình yên cho đến chết! Đây là ý niệm trong đầu hắn liên tục vang lên, tuy nhiên, Minh Tú vẫn điên cuồng giết người, máu tươi đã ướt đẫm áo hắn, hắn vẫn không quan tâm mà truy đuổi.
Tràn cảnh trước mắt khiến bọn Mặc Tài hoảng sợ, không tin vào mắt mình, họ liên tục nuốt khán, cố gắng lấy lại bình tỉnh. Chợt một âm thanh xe máy vang lên, lao về phía Mặc Tài, sắp bị xe gắn máy đụng bay thì Minh Ngọc ở bên cạnh đẩy hắn qua một bên, né được va chạm với xe máy.
Thế nhưng Minh Ngọc lại đối mặt với chiếc xe gắn máy đụng vào người, phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào trên đất.
- Minh Ngọc! ! !
Mặc Tài, Ngọc Trung lập tức phát ra một tiếng thét thê lương, vội lao qua chỗ Minh Ngọc đang nằm bất động trên đất.
- Ha ha! Đi chết đi! Bọn khốn!
Tên lái xe máy điên cuồng cười to, hắn như điên như dại, cười không ngớt, hắn định rồ ga, tiếp tục lao tới.
- Chết đi! Bọn cặn bã xã hội.
Không biết từ lúc nào, Kế Ân hai mắt huyết hồng, đứng trước mặt tên lái xe, vung đấm đánh vỡ mồm tên lái xe.
Minh Tú nghe tiếng thét của bọn Mặc Tài, hắn quay lại thấy Minh Ngọc miệng liên tục trào máu, vẻ điên cuồng trên mặt hắn từ từ thu lại, nhanh chóng lao tới, một tay đổ huyết thủy vào miệng Minh Ngọc. Sau đó, không suy nghĩ nhiều, Minh Tú đưa trái táo sinh mệnh vào miệng mình nhai nát, hắn khom người xuống móm thức ăn cho Minh Ngọc, điên cuồng đẩy thức ăn vào bụng.
Minh Ngọc ánh mắt ngày càng mơ hồ, huyết thủy, táo sinh mệnh liên tục chửa lành hắn, tuy nhiên cú va chạm khá mạnh, khiến nội tạng hắn tổn thương nghiêm trọng. Một nỗi tuyệt vong tràn ngập xung quanh, Mặc Tài, Minh Trung khóc không thành tiếng.
Tưởng chừng Minh Ngọc sẽ tắt thở, một ánh sáng màu xanh chợt phủ xuống cơ thể Minh Ngọc, Khả Nhi không biết lúc nào đã tỉnh lại, cô đưa tay về phía ngực Minh Ngọc vận dụng kỹ năng trị thương cho cậu.
Vừa mới tỉnh dậy, tinh thần lực chưa hồi lại bao nhiêu, Khả Nhi bắt đầu cảm thấy hoa mắt lần nữa. Kế Ân xuất hiện kế bên Khả Nhi vội đưa trái táo trí tuệ lên miệng cô. Khả Nhi cố gắng chịu đựng vừa ăn táo vừa trị thương cho Minh Ngọc.
- Phù! Đã không sao rồi, hiện giờ anh ấy chỉ bị hôn mê. Sau một lúc sẽ khỏe lại.
Khả Nhi thoát lực, chợt té xuống đất, miệng mỉm cười nói, sau đó tiếp tục rơi vào hôn mê. Minh Tú vội đỡ Khả Nhi ôm cô vào lòng.
- Thu thập tất cả vật phẩm, sau đó mau chóng rút lui, ở đây động tỉnh quá lớn, bọn chúng và xác sống có thể đến bất cứ lúc nào.
Mọi người cố nén tâm tình lại, vội vã đi thu thập chiến lợi phẩm. Sau đó, hai người ngồi một chiếc xe gắn máy, lao về phía nhà dân gần đó, trên đường Phạm Hữu Lầu.
- Hình như mình quên cái gì đó thì phải? Minh Tú ngồi trên xe, nhìn về phía sau lầm bẩm nói.
Vừa lao vào nhà, mọi người liền đặt mông ngồi xuống, Minh Tú lấy một chai nước điên cuồng uống, xối nước vào mặt mình từ trên xuống. Bọn người Mặc Tài cũng lấy nước ra uống, bây giờ bọn họ vẫn chưa lấy lại tinh thần sau một hồi tai nạn.
Kế Ân uống nước xong đi đến bên người Minh Tú và ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Anh Tú, bước tiếp theo anh định làm như thế nào? Lập tức đi vào chung cư Nine South sao? Lúc nãy bọn chúng nói bắt được bốn người con gái, em nghĩ có thể là đám người Khả Vân.
Nghe Kế Ân hỏi thì toàn bộ người trong phòng đều nhìn qua Minh Tú, trong mắt tràn ngập lo lắng. Hiện trạng bây giờ rất hỏng bét, Khả Nhi, Minh Ngọc còn hôn mê, Mặc Tài, Minh Trung sức chiến đấu quá kém. Nếu Minh Tú, Kế Ân đi cứu người, thì nơi này sẽ không có cường giả bảo hộ. Nếu Kế Ân lưu lại, Minh Tú đi một mình cũng quá không an toàn.
Minh Tú vừa ăn xong thanh socola, thản nhiên nói:
- Anh sẽ đi một mình. Kế Ân lưu lại bảo hộ mọi người. Nếu kéo dài thời gian quá lâu, bọn Khả Vân gặp nguy hiểm càng cao. Anh sẽ dựa vào ban đêm, mà cứu người, sẽ không quá gặp nguy hiểm.
- Anh đi tắm, mọi người chú ý xung quanh. Đang nói chuyện Minh Tú, lấy tay chà chà những vết máu đã khô lại trên người, hắn cảm thấy không được thoải mái, liền đứng dậy, bước tới phía sau nhà.
- Em giúp anh tẩy vết máu đi. Kế Ân cũng đứng dậy nói.
- Ừm. Minh Tú không suy nghĩ nhiều, liền đồng ý.
Thời điểm được nước ấm tẩy rửa cơ thể, Minh Tú phát ra một tiếng hạnh phúc, hắn được Kế Ân tẩy rửa những vết máu khô sau lưng, đây chính là thời khắc hưởng thụ khó có được.
- Thoải mái! Quá thoải mái!
Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục