Chương 27: Tinh Anh Chiến Sĩ Cảm nhiễm giả.
-
Tại Mạt Thế Ta Chỉ Muốn Chăn Cừu Mà Sống
- Gió Trời
- 1568 chữ
- 2021-07-18 12:43:05
Công Tài tái mặt vội vàng lao tới, hắn vừa sợ hãi, vừa buồn bực muốn chết. Nếu mấy cô gái đó có chuyện gì, thì hắn cũng sẽ không thể nào sống yên thân với tên sát nhân này. Lúc chiều, khi hắn đang ngồi uống trà, thì người trung niên lái xe, mặt mài sợ hãi, thân thể run rẫy lao vào phòng, hắn biết là có chuyện chẵn lành đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, hắn đã chửi mười tám đời tổ tông bọn lão đại. Hôm nay, bọn lão đại đã đá trúng thiết bản, đụng ai không đụng, lại đụng một người khủng bố đến thế, tốc độ siêu việt, ra tay tàn nhẫn, hắn suy đoán 90% tối nay người đó sẽ đến trả thù.
Đúng là hắn có dị năng tàng hình, nhưng hắn không có khả năng chiến đấu, hiện hắn chỉ mới Lv.5. Theo như những điều tên tài xế thuật lại, người này có thể gần tiếp cận Lv.10.
Hiện thế giới quá nguy hiểm, cần tìm thêm đồng minh, không phải lôi kéo thêm cừu hận. Sau khi suy nghĩ, hắn quyết định lên kế hoạch chiêu an đối phương, nếu tên đó muốn căn cứ này, hắn cũng sẽ không ngừng ngại nhường cho, hắn cần nơi an ổn phát triển.
Mặc khác, khi nghe đến chi tiết người tài xế nói, bọn lão đại nhắc đến việc hôm nay bắt được bốn cô gái. Tên tài xế nhìn thấy sắc mặt Minh Tú có hơi thay đổi, tuy không thể hiện quá rõ ràng, lại được Minh Tú ẩn giấu rất sâu, nếu không nhạy bén lưu tâm sẽ rất khó phát hiện.
Tuy nhiên, hắn là một tài xế lái xe, đã trãi qua gần nữa đời người, việc khác hắn không giỏi nhưng việc nhìn sắc mặt khách hàng, hắn chịu đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
Nghe nói như vậy, Công Tài liền biến sắc, làm gì không làm lại đi bắt nữ nhân của người ta, đó là thù không đội trời chung, không chết không thôi.
Công Tài sợ hãi, liền lập tức ra lệnh, sắp xếp chổ ở thật tốt cho các cô gái, tránh tình trạng kích động tên cuồng sát này. Nhưng chuyện hắn không ngờ tới là tiếng kêu cứu phát ra từ nơi đó.
- Ta chỉ muốn từ từ phát triển thế lực, tại sao gặp phải đồng đội đầu heo, kéo kẻ địch cường đại về, giờ lại gặp chuyện xui xẻo như thế này, ông trời muốn tuyệt đường sống của ta sao. Công Tài vừa chạy, vừa đau khổ tuyệt vọng thầm nói.
- Mọi người phải ráng cầm cự chờ tôi!
Minh Tú không ngần ngại đuổi theo, thầm cầu nguyện cho bọn Khả Vân. Tuy dù biết có thể đó là cái bẫy, nhưng tiếng kêu cứu đó là của Kim Phụng, bọn họ đang gặp nguy hiểm, hắn không có quá nhiều thời gian để chần chừ.
….………..
Xa xa, Kim Phụng nhìn thấy thân ảnh của Minh Tú đang đứng nói chuyện với Công Tài, nàng lập tức kích động đến chảy nước mắt ra.
- Quá tốt, lúc này chúng ta được cứu rồi.
Nhìn thấy Minh Tú đứng đó, Mộng Kiều cô gái kiên cường, thông minh thoáng khóc rống lên.
Bị nhốt tại nơi này chưa đến một ngày, không nhìn thấy hi vọng, tương lai không phải chết vì đói, vì khát cũng sẽ bị bọn người lão đại khi nhục cho đến chết.
Hôm nay, cô đã biết thế nào là sống không bằng chết, thế nào là địa ngục trần giang, bọn ác quỷ đó, còn kinh khủng hơn cả xác sống gấp trăm ngàn lần.
Bọn cô đã thấy những cô gái bị bắt trước đó, bị chà đạp không ra hình người. Tận mắt chứng kiến họ bị làm nhục trước mặt mình, bị đánh nếu không chịu làm theo yêu cầu của bọn chúng, họ liên tục bị từng người chà đạp, đến khi chết vẫn bị bọn chúng luân phiên hành sự.
Đã có một số cô gái không chịu được giày vò, quyết tuyệt cắn lưỡi tự sát, nhảy lầu, đập đầu vào tường…, tuy nhiên đến chết đều không thoát ma trảo của bọn chúng.
Không nhờ Khả Vân trước khi hôn mê, nói phải tin tưởng Minh Tú sẽ đến cứu, thì các cô cũng muốn nhảy lầu theo sau cô gái kia rồi. Các cô không ngừng khích lệ lẫn nhau, bằng không bọn họ đã sớm nổi điên.
- Chúng ta sống rồi!
Kim Phụng và Ngọc Trinh ôm nhau, cao hứng chảy nước mắt ra ngoài.
Chợt cánh cửa bị phá tung, một thanh niên tay cầm gậy tân thủ bị đánh bay vào tường, miệng phun đầy máu, nằm bất động không rõ sống chết. Khi các cô chưa biết điều gì xảy ra, đột nhiên, một người thanh niên, tay phải cầm kiếm của Khả Vân, tay trái cầm khiên, lao đến đón đỡ tên Cảm nhiễm giả đang muốn đi vào phòng.
Đối mặt với thanh niên cầm khiên lao tới, Cảm nhiễm giả không tránh không né lao nhanh về phía trước, cứng đối cứng với thanh niên. Cảm nhiễm giả nhận lấy một kiếm, tuy nhiên, kiếm vừa chạm vào người nó, một âm thanh như kim thiết va chạm vang lên. Thanh niên bị phản chấn, tay cầm kiếm buông lỏng rớt xuống đất.
Mọi người nhìn lại chổ vết chém, không để lại bất cứ dấu vết gì, dù chỉ một đường lằn mờ, một kiếm chém xuống, đối với nó không có tạo thành bất luận ảnh hưởng gì cả.
Nó vung một đấm về phía thanh niên, hắn vội lấy khiên lên đỡ, lực đạo nắm đấm kinh khủng nện bay thanh niên vào tường. Nhìn thấy một màn này thì ba người Mộng Kiều vô cùng sợ hãi.
Cảm nhiễm giả gầm lên, đi tới về phía các cô. Mộng Kiều cùng Ngọc Trịnh đều cắn răng cầm gậy tân thủ, dùng sức nện xuống, nhưng mà không có chút hiệu quả nào, nó quơ tay một phát, đánh bay hai cô ra xa.
- A! Cứu mạng! Không muốn! Không muốn! Thả tao ra! Thả tao ra!
Cảm nhiễm giả không quan tâm đến hai cô, một tay bắt lấy Kim Phụng đang co quắp té trên mặt đất lên.
Kim Phụng tuyệt vọng la thét, liên tục vùng vẫy đấm đá liên tục vào người con Cảm nhiễm giả, nhưng tất cả đều vô dụng. Cảm nhiễm giả mở cái miệng dính máu của mình ra, hung hăng cắn một cái lên cổ của cô, thoáng một cái đã cắn đứt yết hầu, máu nóng chợt chảy ra ngoài.
Đồng tử của Kim Phụng phóng đại, trong mắt tràn ngập vẻ thống khổ không ngừng giãy dụa, miệng liên tục trào bọt máu. Khi Kim Phụng không còn khí tức, nó buông cô xuống.
Chưa thỏa mãng cơn khát máu, Cảm nhiễm giả xoay người qua, định bắt lấy Khả Vân đang nằm hôn mê ở đó, chợt cô mở mắt ra, một cước đá vào chân nó, trượt người ra xa, sau đó cô bật người dậy, lùi ra phía sau một đoạn.
Khả Vân cố nén thương thế, cắn răng vung tay lên, một tường băng xuất hiện trước mặt con Cảm nhiễm giả, che khuất tầm nhìn của nó. Máu trên người cô từ các vết thương lại chảy ra, miệng cô cũng trào máu, hai mắt xung huyết.
- Nhảy lầu đi! Cho dù ngã chết cũng không được cho nó ăn tươi nuốt sống chúng ta.
Ngọc Trinh, Mộng Kiều, định liều chết chạy lại đỡ Khả Vân cùng nhảy lầu. Đúng lúc này Minh Tú rốt cục xuất hiện trước cửa sổ, thân hình của hắn liên tục chớp động, tạo ra một loạt tàn ảnh, giống như báo săn mồi liên tục xông tới gần, thanh katana vung lên, một kiếm nhanh như thiểm điện chém tới cổ của nó.
Tam trọng gia tốc, tốc độ của hắn vượt qua bất kỳ người nào cùng cấp. Mặc khác, con cảm nhiễm giả này cũng không phải thuộc loại tốc độ.
- Tinh Anh Chiến sĩ Cảm nhiễm giả F cấp (Lv.10). Tiến hóa từ ký chủ bị lây nhiễm có chuyên chúc F cấp, là một chiến sĩ thực thụ. Có khả năng lây nhiễm cao.
Kỹ năng 1: Chiến sĩ xung kích
Kỹ năng 2: Kiên cường bất khuất
Kỹ năng 3: Thị Huyết
Minh Tú nhanh chóng lùi lại, trên cổ Cảm nhiễm giả xuất hiện một vệch máu, dịch đen chảy ra, tuy nhiên vết thương không quá sâu.
Cảm nhiễm giả gầm lên, cơ thể từ từ to ra, từ 2,5 mét biến thành 3,6 mét, kỹ năng 2 phát động - Kiên cường bất khuất. Tiếp đó, cơ thể nó phát ra ánh sáng màu nâu nhạt, kỹ năng 1 phát động - Chiến sĩ xung kích, nó như một cổ xe tăng lao về phía Minh Tú.
Minh Tú không tình nguyện giao đấu trực diện với nó, người thông minh khi chiến đấu với loại hình lực lượng vượt quá xa bản thân mình, phải dùng chiến thuật, chiến thuật đó chính là du đấu.
Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục