Chương 32: Căn cứ mới của Chính Phủ.


Không lâu sau thì một bàn thức ăn đã hết sạch. Công Tài vì muốn xoa dịu chuyện này, hắn liền nhìn qua Minh Tú cười cười, nói một câu:
- Minh Tú thủ lĩnh! Vì chúc mừng hôm nay, để cho tôi tặng anh một chút thư giản sau bữa ăn. Các người tiến lên đi.
Công Tài vừa dứt lời thì tám cô gái mang theo trang sức trang nhã từ từ đi ra, phân biệt quỳ gối trước người Công Tài cùng bọn Mặc Tài, bóp chân cho họ.
Thanh Hải nhìn qua tám cô gái đang bóp chân cho họ, trong mắt hiện ra thần sắc không thể tin nổi. Dáng người và tư sắc của những cô gái này không có tệ, khí chất cũng cao quý.
Nếu là trước kia sẽ có không biết bao nhiêu thằng con trai xếp hàng theo đuổi, bây giờ lại thành thành thật thật quỳ gối trước người hắn bóp chân. Chuyện này cũng làm cho bọn Mặc Tài có chút không dám tin tưởng.
Minh Tú nhìn thấy các cô gái quỳ xoa bóp, hắn chỉ có thể lắc đầu, các cô tuy rất đẹp nhưng mà vẻ mặt chết lặng, trong mắt không có một tia linh động, chẳng còn hy vọng, như những cái xác không hồn.
- Không cần, cô thể ra ngoài! Một cô gái nhẹ nhàn đến gần hắn, quỳ xuống nhẹ nhàn xoa bóp chân hắn, Minh Tú lắc đầu, nói.
Nghe được Minh Tú nói vậy, cô biết rằng người thủ lĩnh mới này không cần mình, đi ra ngoài cô sẽ sống không bằng chết, sẽ bị bọn đàn em của thủ lĩnh điên cuồng chà đạp. Cô sợ tới mức quỳ bên chân Minh Tú, gắt gao ôm lấy chân của hắn, dùng bộ ##### mềm mại của mình liên tục ma sát cầu khẩn nói.
- Thực xin lỗi, chủ nhân! Thực xin lỗi, chủ nhân! Van cầu ngài cho tôi phục vụ ngài đi! Tôi cái gì cũng làm được, chỉ cần ngài nói thì tôi sẽ thỏa mãn ngài. Van cầu ngài, để cho tôi phục vụ ngài đi!
Minh Tú nhìn thấy cảnh này thì chau mài, bọn Khả Vân sắc mặt cũng vô cùng khó coi, không phải các cô ghét bỏ gì cô gái này, các cô chỉ khó chịu với bọn Công Tài, bọn họ đã làm gì, khiến một cô gái xinh đẹp, mang tư tưởng hiện đại, bây giờ lại có tư tưởng nô lệ điên cuồng đến như vậy.
- Tôi không phải không cần cô, cô ra ngoài đi, một chút tôi sắp xếp việc cho cô lại sau. Hắn không tiếp tục nhìn cô gái đang ôm chân mình, trầm giọng nhìn qua Công Tài nói.
- Không muốn! Cầu ngài! Chủ nhân, tôi cái gì cũng nguyện ý ngài! Cầu ngài cứu tôi với! Ngài chơi thế nào cũng được, cứu tôi với! Cứu tôi với! Tôi không muốn ra ngoài. Cô gái ôm chặc lấy đùi của Minh Tú, đau khổ nói.
- Cô gái này bị điên hay sao vậy, kêu cô ấy ra ngoài đó nghỉ ngơi, chứ có phải kêu ra ngoài chiến đấu với xác sống đâu. Ngọc Trinh đứng nơi đó, lầm bầm nói.
- Cô đi theo tôi, tôi sẽ bảo vệ cô! Khả Vân nhẹ nhàn đi tới, nắm tay cô gái đó kéo đứng lên.
- Thật không sao chứ. Lúc này cô gái đang căng như dây đàn, thấy Khả Vân nhẹ nhàn, ôn nhu nói chuyện với mình, cộng với gương mặt thánh khiết, như tiên như phật, khiến tâm tình cô từ từ bình tỉnh lại.
- Không sao, chị cứ đi theo bọn em. Khả Nhi vội đi tới nói, hiện trên mặt cô nhóc này không xuất hiện dáng vẻ hi hửng như mọi ngày.
- Các cô cũng đi ra ngoài đi, Khả Vân sẽ lo cho các cô. Minh Tú nhìn qua một lượt các cô gái còn lại, từ tốn nói.
Đợi bọn Khả Vân đi hết, Minh Tú nhìn Công Tài không nói gì thêm, một áp lực vô hình lan tỏa đè ép về phía Công Tài. Công Tài hoảng sợ, lo lắng, không dám nhìn vào thẳng vào mắt Minh Tú, vội nói:
- Việc đó là của bọn lão đại, tôi không thể không làm như vậy. Anh cũng biết thời mạt thế nhân tính con người quá rẻ mạc, chúng tôi cần các cô gái mua vui giải tỏa tâm lý, sau khi căng thẳng giết bọn xác sống quanh khu vực này.
- Thôi được rồi, thế giới đã biến đổi, thú tính của con người giải khai, con người đúng là một loài động vật quá phức tạp. Minh Tú khoát tay, ý bảo không cần Công Tài phải nói thêm gì nữa.
Công Tài sau một lúc lấy lại bình tĩnh, hắn nghiêm túc nhìn Minh Tú nói.
- Thủ Lĩnh xin cho tôi nói thẳng. Bây giờ đã khác, thế giới đã biến hóa. Thiên hạ đại loạn, đây là thời cơ tốt của chúng ta. Chỉ cần chúng ta làm một trận, chỉ cần còn sống để thành lập chính quyền mới, tương lai tiêu diệt xác sống, thống nhất cả nước thì con cháu của chúng ta sau này vĩnh viễn trở thành kẻ hưởng thụ thành quả của chúng ta.
Trong mắt Công Tài trong chớp động hào quang dã tâm cực lớn, ánh mắt nóng rực nhìn qua Minh Tú nói ra dã tâm của mình.
- Trước mắt lo sống xót trước đã, những thứ đó anh để sau đi. Hiện tôi cần đi cày cấp, không lo nhiều đến thế. Lúc tôi quay lại, anh phải làm nơi này có nhân tính cho tôi, nếu không làm được anh đừng có trách tôi.
Minh Tú là người mang tính cách xu hướng an toàn và theo lối sống không tranh với đời, sống đạm bạc, những chuyện này hắn thực sự không muốn làm, nhưng thời thế bắt buộc hắn phải làm như vậy. Thành lập chính quyền mới không phải là ước mơ trong lòng của hắn, mục tiêu của hắn là sống sót.
- Vâng! Thủ Lĩnh! Công Tài vội đứng lên nói, trong mắt hắn hiện lên một tia tiếc nuối.
- Tôi quên mất còn có việc tôi cần phải báo cho anh biết.
Thấy Minh Tú đứng dậy định ra ngoài, tựa như nhớ ra điều gì, chợt Công Tài vội nói.
- Thành phố Đà Lạt đã thành lập căn cứ cho người sống sót rồi, người sống sót ở gần đó đã đi tới đó.
- Quá tốt!
- Lần này chúng ta được cứu rồi, không cần phải xây dựng căn cứ nữa.
Nghe Công Tài nói thì tầng mây đen trong lòng của mọi người đã được xua tan, trong nội tâm đều tràn ngập vui sướng, Minh Tú cũng không ngoại lệ. Nếu được chọn, hắn muốn sống sót một cách đơn giản, chứ không phải gánh vát mạng sống của một đám người trên vai.
Thế giới phát sinh dị biến thì trong lòng của mỗi người tràn ngập cảm giác mê man. Cảm xúc sợ hãi, bất an không ngừng xâm chiếm nội tâm của mọi người.
Mặc dù ngày bình thường mọi người có nhiều phàn nàn với chính phủ, nhưng mà trong lúc tuyệt vọng lại nghe được tin tức chính phủ ủng hộ thì không thể nghi ngờ là cực tốt. Có một cơ cấu cường lực duy trì, giúp mọi người vượt qua sinh hoạt có trật tự, bọn họ không tới mức sống bữa nay lo bữa mai.
Sau khi cao hứng thì Minh Tú lập tức nhìn Công Tài hỏi:
- Tin tức này làm sao anh biết?
Công Tài đắc ý lấy ra một máy radio nói:
- Tôi từ trong đó mà nghe được.
- Sau ngày biến dị ngày thứ hai, thành phố Đà Lạt là có thể làm ra ứng đối như vậy thì Chủ tịch sở thành phố Đà Lạt đúng là có năng lực đấy.
Hiệu suất làm việc của chính phủ nổi tiếng là chậm chạp, cần phải trải qua rất nhiều công đoạn, nhưng mà bây giờ chỉ mới qua hai ngày nghe được nơi khác đã ổn định dân tâm, hơn nữa làm tốt chuẩn bị tập hợp người sống sót, năng lực Chủ tịch sở thành phố Đà Lạt đúng là mạnh, vượt qua xa tưởng tượng của Minh Tú.
Minh Trung vẻ mặt chờ mong nhìn qua Minh Tú nói ra:
- Chúng ta bây giờ đi thành phố Đà Lạt nhé anh?
Nghe Minh Trung nói vậy thì ánh mắt của tất cả mọi người nhìn qua, không có Minh Tú, Khả Vân hai trụ cột trong nhóm trợ giúp thì xác suất bọn họ còn sống đi tới thành phố Đà Lạt gần như bằng không.
Minh Tú khẽ chau mày, trầm giọng nói:
- Không được! Đi thành phố Đà Lạt không có vấn đề, nhưng mà chúng ta phải có chuẩn bị đã. Vũ khí, vật tư, phương tiện di chuyển vẫn chưa đủ và trước mắt chúng ta cần thăng cấp, đi Đà Lạt quá xa, đường xá lại xa quá không an toàn.
Kế Ân nhìn mọi người thản nhiên nói:
- Anh Tú nói đúng, trước khi có chuẩn bị đầy đủ, chúng ta muốn đi tới thành phố Đà Lạt rất khó khăn.
Minh Trung có chút xấu hổ cười nói:
- Tôi chỉ đưa ra đề nghị mà thôi, anh thấy không phù hợp thì thôi vậy.
.............................................
P/s: Đáng lẽ ta chỉ up 2 chương thôi, nhưng được ĐH Vietsub tặng cục gạch, kêu ta nấu mì mà ăn. Ta không biết dùng thế nào, thôi thì cạp gạch mà ăn vậy. Cầu đề cử, vui vui ta bạo cho vài phát :V

Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tại Mạt Thế Ta Chỉ Muốn Chăn Cừu Mà Sống.