Chương 55: Xin lỗi ta không cần người ăn không ngồi rồi.


Minh Tú vừa tiến lên, vừa nhẹ nhàn giải quyết những con xác sống đi lẻ tẻ, đi suốt đoạn đường hắn đã chém chết gần một trăm con xác sống, nhưng chưa thấy qua con xác sống biến dị nào, chắc có lẽ ông trời cũng đã thương xót cho hắn, thấy hắn lúc nào cũng chật vật với bọn xác sống biến dị, nay chỉ cho hắn nghỉ ngơi một ngày.
Minh Tú vừa yy thầm mừng nói, thì bất chợt, hắn dừng chân lại, phía trước xuất hiện một đàn lớn xác sống, trong đó có không ít xác sống biến dị đủ loại hình Sát thủ, pháp sư, chiến sĩ....
- Cái đậu xanh rau má. Minh Tú thầm mắng, quá hố cha nữa rồi.
Thấy Minh Tú, bọn nó gầm gừ lao tới, Minh Tú không quá ham giao chiến, hắn đã quá mệt mỏi rồi, từ lúc hắn vào phó bản đã hơn một ngày một đêm không ngủ, mặc dù chỉ số tinh thần đã được cường hóa nhưng hắn vẫn là một con người không phải thần cũng không phải thánh mà không cần ngủ.
Minh Tú lách người qua trái, liền phát động kỹ năng Tam trọng gia tốc chọn một con đường khác chạy đi.
- Coi chừng!!!
Một chàng trai trẻ tuổi, trên người mặc đồng phục của trường đại học Nguyễn Tất Thành, có vẻ là sinh viên xuất hiện trong tầm mắt của Minh Tú, cậu la lên cảnh báo.
Cậu sinh viên nhanh chóng lao tới, tốc độ quá không chậm phải gấp sáu lần tốc độ người bình thường, tay cầm một thanh kiếm chém vào đầu con xác sống biến dị đang lao từ trên nóc nhà lao xuống định tấn công Minh Tú, đầu con xác sống bị chia ra làm hai nữa, sức lực mạnh kinh người.
Thật chất, nếu cậu thanh niên này không lao tới cứu hắn, Minh Tú vẫn có thể thoát khỏi sự tấn công của con Sát Thủ Cảm nhiễm giả này. Tuy nhiên, khi thấy thanh niên này lao tới với tốc độ khá nhanh, hắn không thể nào lao lên tranh với cậu ta được, thứ nhất đó là phép lịch sự vì lòng tốt của người khác, thứ hai là tránh việc vướn tay vướn chân nhau, hắn dùng sự chú ý của mình, cảnh giác nhưng trường hợp bất ngờ khác sẽ tốt hơn.
Vừa giải quyết được một đầu, thì bất ngờ xuất hiện thêm bốn con xác sống biến dị, cậu sinh viên trường Nguyễn Tất Thành xoay người tung chân đá mạnh vào con xác sống dẫn đầu, thanh kiếm vung lên hóa thành một loạt tàn ảnh. Chỉ trong chốc lát hai con xác sống biến dị đã bị chia năm xẻ bảy.
- Tốc độ ra kiếm thật nhanh, kiếm cũng rất sắc bén. Minh Tú nhìn người thanh niên xuất kiếm thầm đánh giá.
Mặc khác hai con còn lại thấy đối thủ quá mạnh chúng liền phát động kỹ năng, dừng lại trên không trung một giây, sau đó nhanh chóng lùi lại, Minh Tú vẫn đang trong trạng thái phát động kỹ năng Tam trong gia tốc, hắn liền dậm chân, Sát Kiếm nơi tay, liên tiếp hai nhát, đầu của hai con xác sống biến dị liền rơi xuống đất.
- Ở đây nguy hiểm lắm, anh đi theo tôi.
Vừa giải quyết xong hai con xác sống biến dị, thấy Minh Tú cũng nhanh chóng giải quyết hai con còn lại, cậu sinh viên mặt áo trường đại học Nguyễn Tất Thành liền nói.
Minh Tú không do dự liền đi theo. Cậu thanh niên dẫn Minh Tú vào một tòa nhà cách đó khá xa, đây là ngân hàng Saccombank, vừa vào trong Minh Tú liền thấy thêm sáu người ngồi trên bàn ăn bánh uống nước nói chuyện vui vẻ, trong đó có hai thanh niên trẻ cũng mặc áo đồng phục đại học Nguyễn Tất Thành, một trai một gái, bốn người còn lại có vẻ là nhân viên ngân hàng, ăn mặc khá lịch sự, hai nam hai nữ.
Nhìn thấy Minh Tú, nhóm người này có vẻ không cao hứng cho lắm, cô gái văn phòng còn thấp giọng lẩm.
- Lại thêm một miệng ăn.
Minh Tú không khách khí, cũng không muốn tốn thời gian làm quen những người khác, hắn liền ngồi xuống, chào hỏi cậu thanh niên vừa mới giúp hắn. Sau khi trò chuyện xong thì Minh Tú cũng nắm rõ tình hình ở đây, cậu thanh niên trẻ tên là Thanh Tuấn, sinh viên năm cuối trường đại học Nguyễn Tất Thành.
Là một thanh niên nhiệt huyết, yêu thể thao và thích xem phim zombie, nên khi mạt thế buông xuống, cậu cũng phản ứng rất nhanh, dùng gậy tân thủ giết được đám xác sống, liền chạy đến ngân hàng này nơi có người cậu thích. Sau đó, liền cố thủ ở đây đã được một thời gian, khi thích ứng được với sức mạnh mới, cậu ta bắt đầu ra ngoài tìm kiếm lương thực và người sống xót.
Hai người sinh viên kia là Trúc Nhân và Minh Tuyết, là bạn học cùng quê của Thanh Tuấn, thực tập ở đây. Bốn người còn lại là nhân viên của ngân hàng này. Ngoài những người này, còn một số người khác nhưng họ nhìn ra được tình hiện tại, ở Sài Gòn chỉ có nước chết số lượng xác sống quá đông, nên trộm hết thức ăn mà Thanh Tuấn tìm được, sau đó, họ bỏ trốn không rõ tung tích.
Lúc đầu cũng có một số người cường hóa, nhưng bọn họ đều có kết quả rất thê thảm trong lúc tìm kiếm lương thực, hiện tại chỉ còn sáu người ở lại đây và chỉ có một mình Thanh Tuấn đi tìm thức ăn.
- Vậy là bình thường một mình em ra ngoài tìm thức ăn hả? Minh Tú bất ngờ hỏi, ở đây còn ba người đàn ông khác, nếu là con gái hắn cũng không quá ý kiến nhiều nhưng chỉ có một mình Thanh Tuấn đi lấy thức ăn, quá không hợp lý.
- Dạ! Vì mọi người không dám giết xác sống, nên vẫn chưa được cường hóa, việc đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm. Ngoài ra, họ cần ở lại bảo vệ ba cô gái này với số lương thực ít ỏi còn lại. Thanh Tuấn nhỏ giọng trả lời
Minh Tú gật đầu, khẽ nhìn qua đám người, hơi nhíu mày. Gặp hắn là đá đít hết bọn ăn không ngồi rồi này, những người này hắn thật sự không cần và rất chán ghét.
- Sắp tới em có kế hoạch gì không?
- Mọi người muốn chờ quân đội đến cứu viện, cha của Minh Tuyết làm việc trong quân đội khi vào trong đó chắc sẽ được đối xử tốt hơn. Thanh Tuấn thở dài nói.
- Ba hôm trước cha của Minh Tuyết có liên lạc với cô ấy qua điện thoại sẽ cử một đội của quân khu 7 tiến vào quận 4, sau đó, sẽ tiến về quận 7 cứu họ. Nhưng đã ba ngày rồi, bọn họ vẫn chưa tới, làm bọn em lo lắng lắm.
Những người còn lại nghe vậy thì ánh mắt ảm đạm xuống, hi vọng nhiều thất vọng càng nhiều, đã ba ngày quân đội vẫn không xuất hiện, thì bọn họ đã tự hiểu kết quả như thế nào rồi, họ đang đợi, đang đợi một quân đội khác sẽ đến, hoặc cha của Minh Tuyết sẽ liên lạc lại tìm một giải pháp mới.
-Em biết kho vũ khí bí mật của sư đoàn số 3 sao. Minh Tú ánh mắt sáng rực lên nói, vì quân khu 7 và sư đoàn 3 đồng khí liên chi.
- Em biết vị trí sư đoàn 3 cách khu này gần hai mươi cây số, hướng Đông Nam. Tại đó có cất giữ khá nhiều vũ khí hiện đại, bí mật của quân đội, có cả trực thăng lên thẳng và tên lửa cỡ nhỏ. Minh Tuyết nghe Minh Tú và Thanh Tuấn nói, tay cầm bảng đồ liền chạy tới nói. Cô biết tại thế giới mạt thế này, có sắc đẹp còn chưa đủ, cô phải thể hiện giá trị của bản thân mình mới có thể tồn tại được. Cô cũng rất muốn cường hóa, nhưng cô cũng sợ bọn xác sống, mặt khác Thanh Tuấn cũng không cho cô ra ngoài sợ cô gặp nguy hiểm, cô rất bất lực, ngồi trong này, né tránh ánh mắt đói khát của ba người đàn ông còn lại.
- Hả? Tại sao em biết? Minh Tú bất ngờ thốt lên hỏi. Vì đây là bí mật quốc gia, tuy Minh Tuyết là con của người trong quân khu 7, nhưng chắc chắn cha cô sẽ không nói cho cô biết.
- Lúc nhỏ em có lén vào văn phòng làm việc của cha và thấy. Minh Tuyết nhỏ giọng nói.
- Anh có một kiến nghị, hai em gia nhập căn cứ của anh đi, nơi đó hoàn cảnh sống ở đây tốt hơn nhiều. Minh Tú cười cười nhìn Thanh Tuấn và Minh Tuyết nói.
- Còn chúng tôi thì sao?
Thanh Tuấn và Minh Tuyết chưa kịp trả lời, bốn người còn lại khi nghe Minh Tú nói có căn cừ ánh mắt liền sáng lên, nhưng chỉ thấy Minh Tú hỏi mời Thanh Tuấn và Minh Tuyết, họ liền đồng thanh la lên hỏi.
- Xin lỗi căn cứ của tôi liền có hạn, không chứa được nhiều người ăn không ngồi rồi được.
Minh Tú đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn bốn người còn lại lạnh nhạt nói.
- Anh có phải đàn ông hay không vây? Một cô gái tức giận la lên chất vấn.
- Xin lỗi, các người nên hiểu, tôi cần giá trị chứ không cần thêm miệng ăn.
Cô gái nghe Minh Tú nói liền thất vọng ngồi bệch xuống, vì câu này cũng là câu lúc nãy cô nói với Minh Tú khi anh ấy mới bước vào đây. Ba người còn lại cũng im miệng không nói nên lời.
- Em đồng ý. Minh Tuyết liếc nhìn cô gái đó, sau đó liền mừng rỡ nói.
- Em cũng đi, nhưng anh có thể cho bọn họ theo không, dù gì cũng là đồng đội của em. Thanh Tuấn thấy Minh Tuyết đồng ý liền bất đắc dĩ nói.
............................................
Thật sự là liên quan tới nhà nước hay quân đội, chính phủ tác không muốn đề cập quá nhiều vào, nhưng không đề cập thì truyện quá không thực tế :( . Hạn chế, phải hạn chế không thì tác đi uống nước trà mất.

Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tại Mạt Thế Ta Chỉ Muốn Chăn Cừu Mà Sống.