Chương 27: 9 chữ chân ngôn


Hiện tại Tần Dã đang cư ngụ trong quân doanh ở bên ngoài thành.

Hắn bắt đầu ngày mới của mình bằng việc rèn luyện thân thể mỗi sáng khi thức dậy. Trong khoảng thời gian gần đây, hắn cũng đã gom được rất nhiều võ học điển tịch, chủ yếu là điển tịch quý được cất giấu ở trong hoàng cung. Hắn bây giờ là Đổng Trác đại hồng nhân, nghe "đại hiền của mình" muốn một ít điển tịch võ học, Đổng Trác không có chần chừ, dứt khoát toàn bộ đưa cho Tần Dã.

Bất quá, giai đoạn hiện tại Tần Dã vẫn là lấy rèn luyện lực lượng cùng với rèn luyện tốc độ làm chủ.

Chí tôn pháp nhãn mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là vô địch. Mặc dù có thể nhìn ra hết thảy sơ hở, nhưng nếu trong lúc hỗn chiến bản thân bị vây ở trong Thiên Quân Vạn Mã cũng nguy hiểm trùng trùng, năng lực của bản thân cũng rất quan trọng. Vì vậy Tần Dã chưa từng buông lỏng rèn luyện, ngược lại có thêm phụ trợ từ chí tôn pháp nhãn , tu luyện của hắn tiến triển cực nhanh.

Từ sau khi Tần Dã chiến thắng áp đảo Lữ Bố (không nhận một chút thương tổn nào), uy vọng của hắn trong quân đội lại đạt tới độ cao mới. Địa vị của hắn trong Đổng Trác quân hiện nay đã chân chính vượt qua Lữ Bố, trở thành đệ nhất tướng trong Đổng Trác quân.

"Tướng quân, Thừa tướng mời ngài qua Phủ để nghị sự." Trương Liêu mang tới một tin tức.

Bây giờ Tây Lương kỵ binh Đệ Tam Doanh, cũng chính là Hãm Trận Doanh, đã là thân binh doanh của Tần Dã. Trương Liêu cùng Cao Thuận bởi vì lập được nhiều chiến công, được đề bạt làm Thiên tướng quân. Đây là tướng quân chính thức trong triều đình , không phải là tướng quân do chư hầu tự phong có thể so sánh cùng. Hai người đều là trong quân doanh Tần Dã lập được chiến công, vì vậy chức vị cũng lệ thuộc trực tiếp với Tần Dã, đây cũng là truyền thống trong quân.

Trong Đổng Trác quân, Trương Liêu cùng Cao Thuận, hai vị này là Minh châu không được khai thác, tướng tài mà không được trọng dụng. Tần Dã lụm được hai vị tướng tài, tâm tình của hắn rất thoải mái a. Đáng tiếc vẫn chưa được hoàn mỹ, hiện tại vẫn còn giống như là quan hệ thượng cấp với hạ cấp, còn chưa có phát triển đến nhận chủ trong truyền thuyết.

...

Phủ Thừa Tướng, phòng nghị sự.

Theo Tần Dã đến, mọi người đứng dậy làm lễ ra mắt. Đổng Trác càng là tự mình đứng dậy, nhiệt tình chào mời.

Tần Dã bây giờ đã chính thức gia nhập vào thế lực của Đổng Trác, hiện nay hắn chính là một thành viên trọng yếu của Đổng Trác. Hắn, là võ tướng chiến lực cao nhất trong quân hiện nay, tiếp theo mới là Lữ Bố, ở phía dưới là đám Lý Giác, Quách Tỷ, Hoa Hùng.

Lữ Bố rất khó chịu, bao nhiêu năm, hắn đều là ngồi ở vị trí số một, lần đầu tiên ngồi thứ hai, cả người trên dưới không thoải mái. Nhưng hiện tại hắn thật không dám đi khiêu khích cái vị trí số một của Tần Dã, người trẻ tuổi này mang tới cho hắn rung động quá mạnh mẽ.

Bên trong thế lực của Đổng Trác, võ tướng chiếm đại đa số, quan văn có mặt hiện nay cũng chỉ có Lý Nho có thực tài. Về phần một vị khác là Lý Túc, bởi vì có công lớn trong việc lôi kéo Lữ Bố , lúc này mới được góp mặt ở đây.

Bất quá Tần Dã biết bên này còn có một vị mưu thần mạnh mẽ khác, đó chính là Cổ Hủ. Đổng Trác cũng biết năng lực của Cổ Hủ, vì vậy để cho hắn ở Trường An phụ tá con rể Ngưu Phụ, nhiệm vụ chính là chấn nhiếp Tây Lương - Mã Đằng đám người, đồng thời bảo đảm cho đường lui của mình.

Chủ đè chính của hội nghị lần này, vẫn là liên minh chư hầu Quan Đông . Mặc dù chư hầu đại quân đã thối lui, nhưng liên minh chư hầu vẫn như cũ tồn tại, bọn họ cũng chỉ là trở về lãnh địa của mình, súc tích lực lượng.

Bởi vì Tần Dã đại thắng liên quân chư hầu, thế lực của Đổng Trác đã đạt đến tới đỉnh phong. Địa phương mà hắn chấp chưởng dân số đông đúc, đất đai phì nhiêu. Lạc Dương bình nguyên, Quan Trung - Quan Tây, 3 nơi này, vụ chiêm của năm nay lương thực đều là trúng mùa lớn.

Đổng Trác tâm tình hiện nay rất thoải mái, cái dự định tránh chư hầu, dời khỏi đô thành Lạc Dương chạy nạn, đã sớm tan thành mây khói. Ngược lại, hắn còn có ý xuất chinh quan đông, hoàn thành sự nghiệp chế phách Hán triều.

"Nghĩa phụ, hài nhi nguyện làm tiên phong." Lữ Bố ngay lập tức sẽ đứng lên, xung phong đi đầu. Hơn nữa đã không còn thấy được vẻ ngạo nghễ trong dĩ vãng nữa, mà hắn biểu lộ ra một loại chân chính khát vọng.

Tất cả mọi người biết, đây là Lữ Bố muốn đoạt lại địa vị đệ nhất trong quân trước kia từng thuộc về hắn.

Lý Nho cũng nhanh chóng bước ra tán thành, "Bây giờ bên ta binh tinh lương đủ, đúng là lúc nên phái người kích phá chư hầu lúc."

Đổng Trác đã có ý xuất binh, hắn chợt thấy đại hiền của hắn yên lặng không nói, ngay lập tức sẽ hỏi "Tần Tướng Quân nghĩ như thế nào ?"

Tần Dã đang suy nghĩ, tương lai rốt cuộc là bám đít, hay vẫn là tự mình thành lập một thế lực.

Bám đít, dù sao cũng là phụ thuộc, nếu mà có ngày người ta không cần mình nữa, muốn trừ khử. Mặc dù hắn có chí tôn pháp nhãn, nhưng một thân một mình, đơn phương độc mã, khả năng sẽ khốn khó a.

Tự mình lập môn hộ cũng có chút khó khăn, hắn hiện nay chả biết nên làm thế nào để chiêu hiền đãi sĩ.

Cũng không thể đi ra, hô to, các chú đi theo anh sẽ có một tương lai sáng lạng, tiền đồ rộng mở. Ta có ngón tay vàng a, người ta nhất định sẽ nghĩ là ngươi bị bệnh tâm thần a.

Mặc dù Tần Dã tạm thời cũng không biết tiền đồ tương lai thế nào, nhưng hắn cũng biết hiện nay nên làm thế nào.

Khẳng định không thể để cho Đổng Trác diệt các lộ chư hầu.

Nghe được câu hỏi của Đổng Trác, trong nhất thời Tần Dã có chút khó khăn, trước kia căn bản hắn cũng không có sờ vào chính trị a, trả lời như thế nào cho phải đây?

Bất quá, hắn là người chuyển kiếp, cảnh đời gì chưa từng thấy qua. Mầy mò ở trong tiềm thức, lục lọi những câu nói bất hủ của tiền nhân trước kia. Đột nhiên hắn nghĩ ra được một câu rất hợp với hoàn cảnh hiện nay.

Thuyết pháp này là của một nhà quân sự ở hậu thế tên là Chu Thăng, giúp cho Chu Nguyên Chương mưu đồ sách lược. Cái sách lược này rất được Chu Nguyên Chương tán thưởng, năng lực của Chu Nguyên Chương ắt hẳn cao hơn Đổng Trác rất nhiều, cao hơn không biết bao nhiêu cảnh giới. Lấy ra để lắc lư Đổng Trác, ắt hẳn sẽ không gặp phải vấn đề gì.

Vì vậy, Tần Dã điều chỉnh tâm tính, nhàn nhạt nói: "Ta cũng chỉ có chín chữ."

"Cao trúc tường, Quảng tích lương, hoãn xưng Vương."
(CV: ý bảo tường thành cao lớn - tăng cường lực phòng thủ, tích trữ lương thực, không nên xưng vương sớm, phía dưới sẽ có giải thích thêm)

Cao trúc Tường, quảng tích Lương, hoãn xưng Vương. Đổng Trác bọn họ cũng suy tư, dần dần trên sắc mặt tưng người trong bọn họ lộ ra khiếp sợ. Đừng xem chỉ có chín chữ, ở trong chứa thật là bác đại tinh thâm.

Hơn nữa sau khi Tần Dã nhắc tới hoãn xưng vương, Đổng Trác rất cao hứng. Thật đúng là đại hiền của ta, đã bắt đầu mưu đồ để cho ta xưng vương.

Đổng Trác rất là cao hứng, nếu hắn biết Tần Dã là đang lừa dối hắn, chỉ sợ cũng muốn phun máu ba lần.

Tần Dã nhìn biểu tình giật mình của mọi người , hiển nhiên là mới bị một câu hắn vừa mới nói chấn nhiếp không ít a, trong lòng không khỏi có chút thoải mái.

Lý Nho xác thực hoảng sợ, vội vàng nói: "Tiên sinh, liệu tiên sinh có thể nói tường tận thêm một chút được không ?"

Câu nói "Cao trúc Tường, quảng tích Lương, hoãn xưng Vương" này, bây giờ thì mọi người còn chưa biết, người đời sau cơ hồ ai ai cũng đều biết.

Cao tường: Là chỉ thành lập một cái cứ địa vững chắc cường đại.

Quảng tích lương: Đông Hán những năm cuối, bởi vì thiên hạ đại loạn nên căn bản chính là cơ hoang, lấy khởi nghĩa nông dân là khởi nguyên cho loạn thế hiện tại. Chính là binh mã còn chưa nhúc nhích, lương thảo đã đi trước rồi. Thành bại của những trận chiến, có phần rất lớn được quyết định bởi việc dự trữ và vận chuyển lương thảo. Mặc dù bây giờ Đổng Trác có đại lượng lương thảo dự trữ, nhưng những dự trữ này vẫn chưa đủ để càn quét Quan Đông chư hầu.

Xuất quan, đã tương đương với choài một tay ra khỏi căn cứ địa, như thế chẳng phải là chờ đám chư hầu tụ hợp lại đánh hội đồng thì là gì.

Không tìm đường chết sẽ không phải chết a.

Mọi người khiếp sợ, liền cảm thấy Tần Dã nói quá có đạo lý.

Hoãn xưng vương, Tần Dã giải thích ý cuối cùng của câu này, chính là muốn khiêm tốn. Trọng chỉnh danh vọng, chiêu hiền nạp sĩ, tranh thủ càng nhiều càng tốt sự ủng hộ từ hậu phương.

Oành ~.

Đổng Trác vỗ án, toàn bộ khuôn mặt hắn đã biến dạng, bộ dáng thật đáng sợ, cũng có thể dùng để dọa cho con nít nín mỗi khi khóc nhè a.

Chẳng lẽ mình nói sai chỗ nào ? Không thể nào a, Chu Nguyên Chương chính là làm theo 9 chữ này mà thành tựu vương vị a, chẳng lẽ Đổng Trác nhìn ra được cái gì đó rồi?

Đổng Trác thật nhanh đi xuống, đi tới trước chỗ của Tần Dã, phất ống tay áo một cái, cúi người chín mươi độ. Trong kích động nói: "Tiên sinh thật là Khương Thái Công , 'Bầu nhuỵ' của Trác ... ."

Tần Dã lúc này mới biết nguyên lai Đổng Trác là kích động, muội ngươi, ngươi kích động liền kích động, đập bàn làm vẹo gì, khiến ta hốt hoảng một phen.

Lúc mà những người khác kính sợ, Lữ Bố trong lòng co quắp, hắn phát hiện mình cùng người trẻ tuổi này khoảng cách càng ngày càng xa xôi.

Đổng Trác quá hưng phấn, đây chính là Cửu Tự Chân Ngôn, có thể lên đỉnh sách luận. Cái gì Quản Trọng Nhạc Nghị, đều là chó má, đây mới thực sự là đại hiền. Hắn cả người phát run, "Tiên sinh, hiện nay tiên sinh phụ trách luyện binh trong quân quả là khuất tài. Sau này, tiên sinh liền cùng Văn Ưu đồng thời phụ trách quân nhu cho quân ta đi."

Đây chính là cái chức quan béo bở, hơn nữa bây giờ cũng không có bùng nổ cuộc chiến nào, chỉ cần nhất nắm giữ tốt công việc, kiếm thêm chút đỉnh cũng không sao.

Xem ra Đổng Trác cũng không ngốc, một mặt dùng chức quan béo bở lôi kéo Tần Dã, một mặt lại dùng Tần Dã mới có thể tới trị quân.

Kết quả là, tiền lương, trang bị của "Đổng Trác quân" tất cả quyền hạn đều ở dưới quền của Tần Dã.

...

Tần Dã trở về phủ đệ, chính là chinh đông tướng quân dinh thự. Quyền hạn bây giờ của hắn quá lớn, vì vậy hắn gọi Trương Liêu đến , ban ra thủ lệnh thứ nhất của mình, giao cho Trương Liêu.

Hãm Trận Doanh mặc dù là Tây Lương kỵ binh doanh thứ ba, nhưng xưa nay tiếp tế đều là thấp nhất. Nguyên nhân tất cả mọi người đều biết, bởi vì không ngừng chiến đấu nguyên nhân, thứ ba doanh đã thành không có người Tây Lương trong Tây Lương kỵ binh.

Đạo thủ lệnh thứ nhất này của Tần Dã, chính là cho với Hãm Trận Doanh ưu hạng nhất phân phối cho, vượt xa tất cả các doanh khác. Hắn tin tưởng không ai dám nói một câu nào, đùa gì thế, Hãm Trận Doanh chính là thân binh doanh của chinh đông tướng quân .

Cái này có phải là lấy quyền mưu lợi cá nhân trong truyền thuyết hay không a.

Không nghĩ tới, cũng có một ngày ta cũng có quyền để mưu lợi cá nhân a, Tần Dã liền cảm thấy "lấy quyền mưu tư" chính là thoải mái.

Trương Liêu rất là cao hứng, lúc hắn mang theo thủ lệnh đi ra ngoài, tinh thần cả người lúc đi vào và khi đi ra hoàn toàn khác biệt a.

Trương Liêu vừa mới đi khỏi, Cao Thuận liền theo sau đi vào.

Cao Thuận bây giờ tạm thời là Tần Dã thân vệ tướng, hắn rất cao hứng đi vào gặp vị tướng quân mà hắn kính trọng này, vui mừng nói: "Tướng quân, bên ngoài có người của Thái phủ tới đưa thiệp mời, Thái Ung lão tiên sinh mời tướng quân tham gia thọ yến của ngài ấy."

Thái Ung là đại cự đầu trong giới văn sĩ đương thời a, cũng có thể nói hắn là người có uy vọng nhất trong giới sĩ tử (đám hủ nho), người được hắn mời đều là danh sĩ hiện nay cả. Cái này cũng tương tựa như quốc gia ở hậu thế mở "Trà thoại hội" vậy, đại biểu địa vị và uy vọng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tam Quốc Chi Thiên Hạ Chí Tôn.