Chương 34 - Hết
-
Tất Cả Các Dòng Sông Đều Chảy
- Nancy Cato
- 911 chữ
- 2020-05-09 03:06:44
Số từ: 896
Dịch giả: Trương Võ Anh Giang, Anh Trần
Biên tập: Bach Ly Bang
Cô không ngừng đi đi lại lại cửa sổ nhìn ra ngoài, rồi quay vào người dì. Bên cạnh giường giờ đây cây đèn để sáng cả ngày lẫn đêm, nó càng có ý nghĩa hơn đối với người bệnh mà toàn thế giới bó hẹp giữa bốn bức tường này, hơn là mặt trời mọc, mặt trời lặn.
Dưới ánh đèn, màu da vàng giống sáp của bà như căng xương của bà ra, nên mũi và trán nhô thêm, còn hai mắt thì lún sâu vào hai hố mắt. Bà yếu ớt quay đầu và hỏi:
- Này cháu, phải cháu nói là sáng trăng không? Một đêm sáng trăng thú vị!
- Thưa dì, phải.
Đêm trước, cô đã nói là trăng tròn. Bây giờ là giữa ban ngày, cái nóng của buổi trưa tràn ngập ngôi vườn, còn bóng cây thu nhỏ lại nhất và tối nhất; nhưng nói rõ những cái đó để làm gì?
Cô hỏi:
- Dì có thấy muốn uống chút gì không?
- Có... Dì muốn uống. Bao giờ cháu cho dì thuốc ngủ?
- Dì vừa uống cách đây nửa giờ. Dì lại đau à?
Bà Hester lắc đầu từ bên này sang bên kia gối tựa hồ như muốn thoát đi. Thỉnh thoảng bà thốt ra một tiếng rên hoặc một tiếng kêu: " Ôi, chúa ơi! Hãy thương xót con!".
Vào lúc xế chiều, cô ngồi một mình trong phòng với người dì thì bà thức dậy, và cô hầu như hoảng hốt khi thấy bà nhìn mình hiền hậu và yêu thương:
- Charlotte! - Bà ta bỗng gọi to và rõ.
- Thưa dì, cháu đây. Cháu là Delie!
- A! Cháu, lúc nãy dì tưởng là mẹ cháu. Dì nằm mơ, mơ, mơ...
- Dì đã ngủ ngon.
- Dì sẽ đến lúc phải ngủ vĩnh viễn. Bấy giờ dì lại gặp Lotie và Adam. Cả hai đang chờ dì ở đấy, bên kia sông đấy. Chắc chẳng còn bao lâu nữa... Cô nhìn xuống sàn nhà, yên lặng.
- Dì muốn nói với cháu vì sao dì bảo dượng cháu đem cháu về đây và dì... dì thật là quấy khi buộc tội cháu gây ra cái chết của Adam. Nó là một đứa bé cứng đầu, bướng bỉnh, và có thể là... Dù gì chăng nữa, giá như cháu không bao giờ đến đây thì tốt hơn. Phải, giá mà dì đừng bao giờ thấy cháu...
Delie đứng lên, hoảng hốt, sững sờ. Trong đôi mắt đen đã nhạt nhòa, vẫn còn tia căm hờn trước đây.
- Dì đã cố gắng tha thứ cho cháu; dì đã cầu nguyện, nhưng dì không thể nào tha thứ được, phải. Dì lấy làm buồn, Delie... Nhưng cuộc sống quá khắc nghiệt với dì... Bây giờ dì không thể thay đổi được. Dì không còn thù hằn cháu nữa, dì không có sức để yêu thương ai, thù ghét ai, nhưng trong thâm tâm, dì vẫn chưa tha thứ cho cháu.
Hai ngày sau, bà Hester bắt đầu ho, suốt ngày suốt đêm đó, cứ ba mươi giây, lúc thức lúc ngủ gì bà cũng ho. Sáng hôm sau, thứ bảy, ông Charles thắng xe rất sớm đi mời bác sĩ, nhưng sau khi ông đi chẳng bao lâu, bà hết ho và hôn mê. Hàm của bà trễ xuống, hơi thở ồ ồ, chậm chạp. Chốc chốc hơi thở bỗng dừng lại từng hồi; rồi bà lại thở mấy cái nhanh, rồi lại dừng. Mỗi lần như vậy, Delie nín thở và chờ đợi...
Ngay lúc đó bác sĩ đến. Bác sĩ bắt mạch cho bà Hester và lấy ngay một ống tiêm trong túi, hút đầy thuốc. Ông hỏi lớn và rõ:
- Bà Jamieson, bà thức chứ? Tôi tiêm cho bà một mũi để giúp cho bà nằm nghỉ yên nhé?
Bác sĩ bắt đầu khám bệnh trong khi Delie vẫn lẩn quẩn trong khung cửa.
Ông nói:
- Xin cô ra khỏi phòng cho.
o O o
Cô ngồi một mình trong phòng khách. Không có gì làm ngoài việc chờ đợi và nghe ngóng. Những lần ngưng trong nhịp thở nặng nề ồ ồ của người bệnh như kéo dài nhiều phút. Cô chờ đợi với một cảm giác hồi hộp; có phải là lúc cuối cùng không? Nhưng luôn luôn với một loạt co giật, hơi thở lại tiếp tục.
Cuối cùng, gần nửa đêm, trong khi cô đang ngồi trên ghế thiu thiu ngủ, bà y tá đi vào lặng lẽ báo:
- Cô Gordon, bà đi rồi.
- Sao? Sao bà không kêu tôi? Dượng Jamieson về chưa?
- Chưa. Tôi đến kêu cô ngay khi tôi chắc là bà qua đời rồi.
Cô băng qua hành lang sang buồng của người dì.
Bà Hester có vẻ như bình thường; miệng vẫn há, đôi mắt nhắm nghiền, bà có vẻ như ngủ, nhưng ngủ say hơn và yên hơn trước. Sau những hơi thở ồn ào căn phòng hết sức lặng lẽ. Không còn âm thanh nào thoát qua đôi môi đã khép thật chặt, đã mím lại một cách cay đắng như thế và bây giờ trễ hẳn xuống cho thấy sự đầu hàng hoàn toàn của ý chí.
Và bà được chôn bên cạnh Adam theo ý nguyện của bà.
Hết.