Chương 135: MÀN THẦU BỘT MÌ


() Trần Chân là một nhân vật hư cấu nổi tiếng trên màn ảnh truyền hình và màn ảnh rộng Hồng Kông. Nhân vật này từng được dựng thành phim nhiều lần8 với nhiều câu chuyện khác nhau, song đều có chung lai lịch: là đệ tử chân truyền của Hoắc Nguyên Giáp, thuộc võ phái Tinh Võ Môn và sống vào đầu 3thời kỳ dân quốc ở Trung Hoa.


Sao cậu không nói tên cậu còn là một từ đa âm đi.


Trình Tần không cãi cọ chuyện này với cô nữa, hờ9 hững liếc một cái về phía bàn của Tiêu Dã ở bên kia:
Hai người họ ấy à, không thể thành đôi được.

Thịnh Đường quay đầu lại nhìn.

Này này này, quay đầu lại.
Trình Tần hạ thấp giọng:
Có ai đánh giá người khác ngang nhiên bất chấp như cậu không?


Thì mình cũng chỉ5 muốn nhìn cô ấy một cách chính diện, nghiêm túc thôi.
Thịnh Đường gắp lên một củ lạc luộc, ngón cái và ngón trỏ men theo khe rãnh trên vỏ lạc nhẹ nhàng vân vê, tách vỏ lạc thành hai mảnh, để lộ qua hạt lạc bên trong đã được luộc đến một độ cứng mềm vừa phải, dính vào hai bên trái phải của vỏ lạc một cách không đều đặn.
Cô đút hết vào miệng rồi nói:
Cô gái đó trông cũng xinh xắn nhỉ. Tiêu Dã có những lúc chỉ giỏi vờ vịt. Anh ấy nói anh ấy không nhớ tên con gái nhà người ta là cậu tin luôn à, anh ấy chỉ đang muốn thể hiện mình có duyên với nữ giới đến mức nào mà thôi.

Nhưng Thịnh Đường vẫn cố rướn đầu ra, có vẻ như xem còn chưa đã. Đợi đúng mười phút đồng hồ, không thấy hai cánh cửa ấy có dấu hiệu mở ra lại lần nữa, cô đành phải quay vào, chép miệng nói:
Trình Trình, cô ‘cháu gái’ của cậu tạo cảm giác ‘nặng nề’ ra phết nhỉ.

Trình Tần khẽ hừ một tiếng:
Hai người họ cũng dính nhau quá mà phải không?

Thịnh Đường
ừm
một tiếng:
Thì cũng giống như lúc trước Khúc Phong cứ bám lấy cậu thôi.


À à à.
Thịnh Đường bừng tỉnh ngộ, cười:
Thì người ta không được đánh cả nam lẫn nữ à.

Trình Tần nhún vai:
Câu nói này của cậu khiến người ta liên tưởng xa xôi đấy.


Chắc là cậu cũng không còn nhiều thời gian để liên tưởng xa xôi đâu.
Thịnh Đường hất cằm ra phía ngoài:
Cháu trai của cậu về rồi kìa.

Cùng lắm thì nhìn thêm được đôi chân củ cải() dưới cửa xe… Nhưng từ đầu tới cuối không nhìn thấy chủ nhân của bàn tay mập ấy từ bên trong cửa xe đi ra ngoài.
() Chân củ cải: Chỉ kiểu chân mà cổ chân rất mảnh nhưng bắp chân lại rất to, hình thành một tỷ lệ không cân xứng.
Thịnh Đường xem mà phát sốt ruột.
Trình Tần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên.
Một chiếc Mercedes-Benz sáng rực ngông nghênh dừng trong con hẻm chật chội, khoảng không gian dành cho người đi bộ gần như chẳng còn bao nhiêu. Khúc Phong bước xuống xe trước, vòng sang ghế lái phụ, cẩn thận mở cửa xe ra, như sợ bị quẹt phải cái gì vậy. Tiếp theo hắn đưa tay vào trong, ngay sau đó có một bàn tay nhỏ mập mạp đặt lên tay hắn…
Thịnh Đường cũng chỉ nhìn thấy được có vậy…
Bàn tay mập cố gắng mãi vẫn không thể bước xuống xe, dường như chính cô ta cũng bực mình, vỗ một cái lên tay của Khúc Phong rồi ngồi lại vào trong xe. Khúc Phong vuốt cả trán đầy mồ hôi, vòng lại sang bên cửa lái, cho xe dựa thêm vào bên trong một chút nữa, cuối cùng khi dành ra được một không gian đủ cho người bên ghế lái phụ bước xuống mới tắt máy.
Nhưng hắn bước xuống thì mất công hơn một chút, gần như phải len ra ngoài qua khe cửa hẹp, may mà người dong dỏng cao.
Cánh tay mập mạp kia cũng đã bước xuống.
Thịnh Đường nhìn kỹ lại, phản ứng đầu tiên chính là: Quả thực là một chiếc
màn thầu bột mì có tầng có lớp, có khung xương đáng ngạc nhiên,
tải trọng
đáng gờm.

Màn thầu bột mì
đứng trước chiếc xe. Khúc Phong chìa cánh tay về phía cô ta, cô ta liền theo đà khoác lên, ưỡn ngực ngẩng cao đầu cực kỳ kiêu hãnh. Hai người họ bước vào trong cánh cửa đó, cánh cửa lại đóng vào, từ vị trí của Thịnh Đường vẫn có thể nghe rõ tiếng cười nhõng nhẽo của
màn thầu bột mì
.
Khung cảnh mà họ hóng hớt không còn nữa, những tình tiết còn lại tám phần chỉ có thể dựa vào tưởng tượng.

Chẳng liên quan gì đến việc nhớ hay không nhớ được tên cả, chẳng phải anh ấy thuộc cái đó sao?


Cái nào cơ?


Thì cái đó.
Thấy cô vẫn chưa nhớ ra, Trình Tần chép miệng:
Cái đó cùng với Giang Chấp ấy.


Ấy đừng.
Trình Tần ngắt ngang lời cô nói:
Đừng nhắc lại chuyện cũ, ghê lắm.


Thịnh Đường tay chống cằm, ánh mắt vẫn còn trân trân nhìn về phía cánh cửa lớn chếch đối diện:
Cậu bị đánh bại bởi một cô màn thầu bột mì thì mình cũng phục thật rồi. Có điều đúng là hơi mập mạp một chút, nhưng ngó ngũ quan cũng không tệ, gầy đi kiểu gì cũng xinh.


Nói tới đây, cô thu tầm mắt, nghiêm túc quan sát Trình Tần ngồi đối diện một lượt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.