Chương 143: GẶP BẠN THÂN BỖNG DƯNG CĂNG THẲNG
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 739 chữ
- 2022-02-04 05:31:07
Đang mải nghĩ, bước chân anh vừa xoay chuyển thì đã nhìn thấy Tiêu Dã ngồi trên chiếc bàn sát cạnh cửa sổ, uống đến mức mặt đỏ ph8ừng phừng, vẫn còn đang khoa chân múa tay, chém trên trời dưới đất. Đống vỏ chai rượu trống trơn dưới gầm bàn cực kỳ hoành tráng3, đống que xiên trên mặt bàn cũng sắp chất thành một ngọn núi nhỏ rồi, phải ăn khỏe đến mức nào…
Đối diện Tiêu Dã là một9 cô gái, vì cô ấy ngồi quay lưng lại thế nên Giang Chấp không nhìn rõ được tướng mạo của đối phương, ngược lại đập ngay vào mắt 6chính là hình ảnh của Thịnh Đường. Cô ngồi bên cạnh Tiêu Dã, bò rạp ra mặt bàn như một con chim cút, một tay chống má, giống như5 đang lắng nghe màn ba hoa chém gió của Tiêu Dã, cũng lại giống như đang ngủ gật, mặt sắp dính vào đống xiên que tới nơi rồi.
Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng cả hai đều nồng nặc mùi rượu, cơ thể của Thịnh Đường vừa có mùi rượu lại xen lẫn hương hoa thoang thoảng, giống như tới từ mái tóc của cô hoặc tới từ da thịt của cô. Một cô gái bé nhỏ mềm mại gục vào lòng anh như không xương vậy, len lỏi vào trong trái tim anh như một dòng nước.
Anh cúi đầu xuống nhìn gương mặt đỏ hồng vì say rượu của cô, nhất thời bỗng dưng không đành lòng quát nạt cô nữa. Ngữ điệu buột miệng bật ra của anh vừa trầm thấp vừa có phần khó xử:
Sao lại uống nhiều như vậy chứ?
Khó khăn lắm mới giằng được anh ấy ra, Tiêu Dã lại theo đà dựa đầu lên vai Giang Chấp, giơ tay vẽ lên không trung:
Long trọng… giới thiệu với… với cậu… Trình Tần…
Tinh võ anh hùng
?
Tiêu Dã là người nhìn thấy Giang Chấp đầu tiên, đôi mắt bỗng chốc sáng rực lên, điên cuồng vẫy cánh tay về phía anh:
Hi! Thầy Giang!
Anh ấy đứng dậy, loạng choạng lảo đảo lao tới chỗ của Giang Chấp.
Khoảnh khắc hông bị ôm chặt, Giang Chấp bỗng dưng xuất hiện cảm giác chán nản não nề, nghĩ bụng chưa biết chừng con người ta thật sự có kiếp trước, còn anh chắc chắn đã từng mắc nợ Tiêu Dã, thế nên kiếp này Tiêu Dã mới bất chấp tất cả khiến anh ghê tởm.
Giang Chấp khi đó…
Nếu đây không phải là chỗ công cộng, anh nhất định sẽ một cước đá bay Tiêu Dã; Còn nếu lúc này họ đang ở Đôn Hoàng, anh cũng chắc chắn sẽ lôi cậu ta ra sa mạc Gobi, chôn sống!
Mùi rượu phả thẳng vào mặt, người say rượu cơ thể luôn nặng muốn chết. Tiêu Dã không những ôm chặt anh không buông, còn coi anh như một bức tường chịu tải, dồn toàn bộ trọng lượng cả cơ thể lên anh, tựa đầu mình vào đầu anh, mơ mơ màng màng nói: Cậu đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn, còn biết đường tới à, tới tìm chúng tôi à. Nói cho cậu biết: Người… Người anh em của cậu hôm nay bộc phát sự giỏi giang…
Ngay sau đó là một tiếng nấc cụt.
Không cần biết có phải anh hùng hay không, tóm lại anh cảm nhận được rõ ràng một sự mờ ám và hứng thú không thể miêu tả rõ ràng toát ra từ đôi mắt mơ màng say của cô gái đó, nhìn hai người họ cứ như nhìn một đôi yêu nhau…
Anh lôi Tiêu Dã trở lại bàn ăn như lôi một con chó chết, tiện tay đẩy một cái, Tiêu Dã trọng tâm không vững liền ngã phịch xuống ghế, đau đến nhe răng nhe lợi, còn không quên gào ầm ĩ chuyện xương cụt với anh. Thịnh Đường nghe thấy tiếng động bèn cười hờ hờ. Thấy Giang Chấp tới, cô cũng bày tỏ một sự nhiệt tình chưa từng thấy. Cô đứng lên nhưng vẫn chấp chới một chút, Giang Chấp tiện tay ôm lấy cô, cô liền dính vào lòng anh.
Thịnh Đường cười hì hì, ngước mắt nhìn anh:
Anh giận đấy à?
Ánh mắt của Giang Chấp dịu dàng hẳn đi:
Không phải.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.