Chương 147: LUÔN LUÔN TÂM NIỆM, SẼ CÓ HỒI ĐÁP
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 753 chữ
- 2022-02-04 05:31:02
Nhưng không thể làm bạn bè không có nghĩa là cũng không thể làm cộng sự. Nói thật, Thịnh Đường là một cộng sự tuyệt vời để h8ợp tác. Dù là trước đây Thịnh Đường hỏi han khi làm việc với pho tượng hay sự tận tâm tận lực khi giúp cô ấy hoàn thành thô3ng tin về điệu múa Hương Toàn, tuy Thịnh Đường còn nhỏ tuổi, nhưng khi làm việc cô vừa chuyên nghiệp lại có trí tuệ, nói ch9út là hiểu ngay, khi làm việc chung sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Khi đối mặt với Thịnh Đường, Thẩm Dao cũng không giấ6u giấu giếm giếm. Cô ấy đã từng hỏi thẳng Thịnh Đường: Vì sao cô lại thấy tôi phiền?
Nếu là một cô gái bình thường,5 có thể họ sẽ giả bộ ngớ ngẩn cho xong chuyện, hoặc ngoài mặt vẫn sẽ lịch thiệp phủ nhận. Nhưng Thịnh Đường thì không, cô nói rất thẳng thắn: Tôi thấy phiền sự giả vờ giả tảng của cô, cực kỳ giỏi giả vờ, nhất là khi đứng trước cánh đàn ông. Cô nói đi, cô giả vờ gì chứ? Đúng là bạch liên hoa điển hình.
Nhưng Giang Chấp quả thực không phải là một người có thói quen giải thích những hiểu lầm. Cộng thêm việc anh cảm thấy, trong tình cảnh này, dù anh có giải thích bằng cách nào cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Chuyện gì vậy?
Anh không trả lời mà hỏi.
Sự đáp trả không theo cách thức thông thường của Giang Chấp ngược lại khiến Thẩm Dao bất ngờ. Cô ấy cứ nghĩ anh chí ít sẽ giải thích một đôi câu gì đó…
Tôi chỉ cảm thấy Đường Đường còn nhỏ tuổi, anh làm như vậy…
Cô ấy nhất thời mất hết tự tin.
Thẩm Dao nghe xong câu này, thật kỳ lạ lại không hề tức giận. Ngược lại, cô ấy khá thích tính cách có gì cũng nói thẳng tuột ra này của Thịnh Đường. Trong toàn bộ team, không, phải nói là khắp cả Đôn Hoàng, Thịnh Đường là người ranh ma tinh quái có tiếng, là thành phần
đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy
. Nói dễ nghe một chút gọi là thông minh khéo léo. Thế nên, cô chịu thẳng thắn như vậy ngược lại khiến Thẩm Dao rất tán thưởng.
Thịnh Đường hỏi ngược lại cô: Cô có thích Giang Chấp không?
Cô ấy bỗng dưng không có dũng khí, ấp úng một lúc, sau đó mới nói một câu: Một người đàn ông như anh ấy, có cô gái nào lại không thích chứ.
Thịnh Đường bĩu môi: Cô thấy chưa, cô thấy chưa, tôi thấy phiền cô chính là điểm này. Cô chỉ thiếu nước nhào vào lòng người ta nữa thôi, còn bày đặt nói với tôi một câu vòng vèo tam quốc như vậy, thú vị lắm sao?
Tuổi trẻ thật tuyệt.
Dũng cảm tiến lên lại không gì có thể bó buộc.
Nói không cảm thấy chua chát trong lòng là nói dối, nhưng phần nhiều vẫn là bực dọc. Thế này là thế nào chứ, rõ ràng là tranh thủ lúc Thịnh Đường say rượu nảy sinh ý đồ đen tối… Vậy thì ở đây nảy sinh vấn đề rồi, điều cô ấy đang nhìn thấy đây là thì quá khứ hay thì tương lai? Hoặc có khi nào… là đang tiến hành?
Giang Chấp đứng trước cửa, để mặc cho Thẩm Dao nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn một kẻ cầm thú.
Cảnh tượng này, dù là ai nhìn vào cũng có thể hiểu lầm.
Thẩm Dao ngưỡng mộ Thịnh Đường, lại thi thoảng cảm thấy thật ra tính cách này của Thịnh Đường quả thật khiến người yêu quý, cộng thêm việc cô lại là người nhỏ tuổi nhất trong đội, bây giờ đang ở nơi xa, một khi xảy ra chuyện gì hình như cô ấy cũng có chút trách nhiệm.
Quả nhiên, xảy ra chuyện rồi.
Giang Chấp này…
Hai mươi mốt tuổi, thành niên rồi thì phải.
Giang Chấp không chấp nhận được mấy câu nói kiểu này, cứ làm như anh đang dụ dỗ, lừa gạt trẻ em vậy. Đừng nói đến chuyện anh hoàn toàn chưa làm gì cô, cứ cho là anh đã làm gì đó thì với độ tuổi hiện tại của cô, anh cũng không phạm tội.
Thẩm Dao nghẹn lời giây lát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.