Chương 149: COI NHƯ TỚI GẶP MẶT ĐÀN ANH CỦA EM ĐI
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 862 chữ
- 2022-02-04 05:30:59
Thẩm Dao không mấy tập trung. Bình thường cho dù chỉ ra ngoài ăn sáng, cô ấy cũng phải tô son trát phấn, vậy mà hôm nay chường mặ8t mộc ra ngoài trời, trước mặt đặt ba chiếc đĩa to, đếm kỹ thì có tới mười tám loại đồ ăn. Lúc ăn sáng, ánh mắt của cô ấy bất đị3nh, cứ chốc chốc lại liếc về phía đầu Giang Chấp.
Giang Chấp thì coi như liệt nửa người, theo như chính anh định nghĩa. 9
Nguyên do từ một cú lỡ tay của Thịnh Đường sáng nay.
Trên thực tế, Thịnh Đường không cảm thấy di động rơi xuống 6ngón chân thì có thể đau đến mức nào, nhưng ngay lúc đó Giang Chấp đã bày ra điệu bộ như thương binh hạng ba, trâng tráo nói với5 Thịnh Đường: Đường Tiểu Thất, em biết thế nào gọi là tai bay vạ gió chưa?
Tai bay vạ gió, cô cũng đủ tai vạ.
Vừa mới tỉnh giấc, vốn dĩ tinh thần đầy sảng khoái, ai ngờ lại gặp phải ma quỷ trên trời rơi xuống? Tiếp theo đó chính là khoảng thời gian cho Giang Chấp ra điều kiện.
Giang Chấp bê cốc trà sữa lên, hỏi anh ấy nửa đùa nửa thật:
Cái gì?
Tôi bảo là, tôi uống của cậu một cốc trà sữa thì đã sao? Chúng ta là cộng sự!
Câu trước đó nữa, con người phải cái gì cơ?
Hai cốc thì hai cốc.
Đầu mày Thịnh Đường còn chẳng buồn nhăn lại chút nào. Một là cô quả thực đã nhìn thấy bộ quần áo treo trước cửa sổ. Hai là, ai bảo tâm trạng cô đang vui chứ. Ngàn vạn kiếp nạn khó khăn này có đáng là gì, đều không quan trọng bằng Fan thần. Cho dù chỉ nhìn thấy cái tên Fan thần này trên màn hình lớn thôi thì bao nhiêu ấm ức tủi hổ cũng đều tan thành mây khói.
Thế nên đến giờ ăn sáng, Thịnh Đường đặt hai cốc trà sữa cành cạch hai tiếng ra trước mặt Giang Chấp, còn trái tim đã bay đi đâu từ lúc nào. Vượt qua nhà ăn đông đúc người, bay về phía trời xanh mây trắng, lướt tới giảng đường nổi tiếng của trường là có thể được tận mắt nhìn thấy phong thái của Fan thần!
Tiêu Dã nhìn thấy trước mặt Giang Chấp có hai cốc trà sữa, tự suy nghĩ nhiều bèn giơ tay định với lấy nhưng đã bị Giang Chấp lẳng lặng dịch chuyển đi. Tiêu Dã đòi hỏi:
Mồm miệng chẳng có vị gì cả, cậu có hai cốc cơ mà, cho tôi một cốc.
Giang Chấp liếc nhìn anh ấy bằng ánh mắt
Cậu mơ đi
, mặc kệ anh ấy, từ tốn uống trà sữa.
Làm người phải thân thiện, chúng ta là cộng sự, uống của cậu một cốc trà sữa thì làm sao chứ?
Tiêu Dã kháng nghị.
Bữa sáng anh phải được uống một cốc trà sữa do chính tay cô pha, bởi vì cô đã làm cho anh bị thương.
Thịnh Đường cảm thấy mình cực kỳ oan uổng, sao qua miệng anh mình như trở thành một kẻ đầy rẫy tội ác vậy? Vấn đề là nếu anh không hù dọa cô, cô có thể tuột tay làm rơi di động không? Đợi cơn ấm ức trôi qua rồi cô mới nhìn lại thấy Giang Chấp áo quần không chỉnh tề. Đâu phải là áo sơ mi, rõ ràng là một bộ đồ ngủ, còn lả lơi như sắp tuột. Nhìn thì rất… rất muốn giúp anh kéo xuống chút nữa. Nhất là chiếc đai ở hông, chỉ cần giật nhẹ một cái… (♥•♥)
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn là xảy ra chuyện.
Tay Giang Chấp đã già còn không biết xấu hổ còn gia tăng thêm điều kiện:
À suýt chút nữa thì quên, hai cốc trà sữa.
Dựa vào đâu!
Giang Chấp tự chỉ vào bản thân khuơ tay từ trên xuống dưới:
Tối qua tôi tốt bụng chăm sóc em. Em ấy à, nôn đầy ra người tôi. Đường Tiểu Thất, em có thể mặt dày không thừa nhận, nhưng tôi không thể mặt dày lãng quên.
Thân thiện!
Giang Chấp tu hết quá nửa cốc trà sữa ngay trước mặt anh ấy rồi từ tốn nói một câu:
Tiếng Trung của tôi không giỏi, không hiểu nghĩa của hai từ này.
Tiêu Dã hơi nheo mắt lại. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể lấy đấu mà đo mực nước biển. Một người nhìn bề ngoài có vẻ thanh tao cao ngạo, vậy mà vẫn có thể tồn tại đức tính
vô liêm sỉ
.
Giang Chấp mặc kệ khuôn mặt
không được thỏa mãn
đó của Tiêu Dã, đặt cốc xuống, ngữ khí vẫn rất chậm rãi và từ tốn:
Tư Thiệu là ai?
Cả bàn ăn im ắng trong giây lát.
Tiêu Dã và Thẩm Dao ngơ ngác nhìn nhau.
Còn Thịnh Đường phải mất một lúc mới chợt tỉnh ra anh đang nói chuyện với mình, cô
à
lên một tiếng:
Một người anh trong trường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.