Chương 151: THÍCH NHẤT CHÍNH LÀ BẮT NẠT HẬU BỐI


So với thái độ mỉa mai châm chọc của Giang Chấp, Tiêu Dã lại cực kỳ rộng rãi và thẳng thắn, tỏ rõ thái độ. Anh ấy nói:
Đường Đường, em nói sự thật vớ8i sư huynh đi. Vị công tử vô song đó so với sư huynh, ai đẹp trai hơn?


Thịnh Đường trả lời dứt khoát:
Đương nhiên là sư huynh đẹp trai!

Nghe xong, lòng Tiêu Dã như nở hoa:
Vẫn là Đường Đường nhà chúng ta có mắt nhìn người nhất.


Thế nhưng, khi Tư Thiệu xuất hiện trong q9uán cà phê của trường, Thẩm Dao cũng phải chân thành cảm thán:
Quả nhiên là công tử vô song. Đây nào có phải là một nam nhân phàm trần, rõ ràng là H6oa Vô Khuyết bước ra từ tiểu thuyết của Cổ Long mà.


Sao giờ anh mới tới, quá đáng rồi đấy, bắt em đợi anh hai mươi phút, sao anh dám hả?
Thịnh Đường cực kỳ không khách khí, đập tan nát khung cảnh tươi đẹp trước mắt.
Tư Thiệu tươi cười tỏ thái độ áy náy, nói với cô:
Đón tiếp em, anh không long trọng một chút sao được? Lỡ như bà cô đây trở mặt không nhận người quen thì phải làm sao? Lần sau anh đợi em hẳn một tiếng để bù lại có được không?

Tâm tư của Thịnh Đường nào có nằm ở việc anh ấy có đợi được một tiếng hay không. Còn long trọng một chút, long trọng mà cũng không thấy khua chiêng gõ trống gì cả. Cô chìa tay về phía anh ấy, thúc giục:
Khẩn trương khẩn trương, giấy mời, à đúng rồi, em cần hai tờ!

Không phải Hoa Vô Khuyết, hơn hẳn Hoa Vô Khuyết.
Chiếc sơ mi trắng đơn giản làm 5cho làn da của anh ấy trở nên sạch sẽ vô cùng. Vóc dáng cao lớn, gương mặt cực kỳ ưa nhìn, nhất là đôi mắt, là kiểu mắt nằm giữa mắt hạnh nhân và mắt hoa đào. Quả thật thêm một chút sẽ trở nên yêu nghiệt, bớt một chút sẽ trở thành dữ dằn, bẩm sinh có một đôi mắt vừa phải hoàn hảo, anh tuấn rạng rỡ, khí khái bất phàm.
Anh ấy đi qua là có thể thu hút không ít sự chú ý của nữ giới, rất nhiều người chỉ trỏ vào bóng lưng của anh ấy rồi thì thầm to nhỏ, mặt tươi tắn đầy sắc xuân. Nhưng đến khi anh ấy nhìn thấy Thịnh Đường, gương mặt mới hiện lên ý cười. Khoảnh khắc đôi môi mở ra, quả thật giống như trăm hoa đua nở trên cánh đồng, dịu dàng điển trai.
Tư Thiệu cười khẽ, đưa tay ra phía trước, nhưng còn chưa kịp chạm được vào ngón tay của Thịnh Đường thì đã có một bàn tay khác xuất hiện chặn ngang ở giữa, kéo tay Thịnh Đường lại, giọng nói trầm mà hờ hững:
Tiểu Thất.


Tư Thiệu sững người, quay qua nhìn thẳng vào Giang Chấp, rồi tiện thể nhìn lướt qua một nam một nữ đứng bên cạnh anh. Đều rất nổi bật, anh ấy vừa vào cửa đã nhìn thấy rồi, hóa ra thật sự đi cùng với Thịnh Đường.

Anh ấy mỉm cười hỏi Thịnh Đường:
Đường Đường, mấy vị đây là?


Bấy giờ Thịnh Đường mới chợt nhớ ra việc giới thiệu:
Họ là các đồng nghiệp của em ở Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng, là cộng sự hợp tác chung trong cùng một ekip.
Sau đó cô lại lần lượt giới thiệu tên của từng người một, cuối cùng mới tới trọng điểm:
Họ đều là những nhà khôi phục bích họa hàng đầu đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.