Chương 159: TRẢ THÙ


Mạc Họa xoa đầu cô, thở dài: Trước đây mẹ ngại không muốn đả kích con, thật ra là vì con lùn nên mới không được vào đội tuyển quốc gia.

… 8

Hai sở thích chơi bóng rổ và vẽ vời giống như hai cánh cửa mà Thượng đế đã mở sẵn ra cho Thịnh Đường vậy, quả nhiên là cưng chiều cô hơn 3cả.
Khóe miệng anh nãy giờ vẫn hơi cong lên một chút. Anh nhìn chằm chằm sân bóng, đáp lại câu hỏi của Tiêu Dã:
Ra gì.

Được lắm Đường Tiểu Thất, thầy đây quả thật đã xem nhẹ em rồi.
Trình Tần đeo bên vai một chiếc túi vải to tướng, vừa chào hỏi vừa rút từ trong túi vải ra một chiếc ghế gập nhỏ:
Nào nào nào, ngồi xuống xem, đứng xem mệt lắm.

Tiêu Dã đón lấy chiếc ghế gập cô ấy đưa, cảm thán vô cùng:
Sự chuẩn bị này đúng là đầy đủ ghê nhỉ.


Dĩ nhiên, mỗi lần Đường Đường chơi bóng trên sân, có trận nào tôi không góp mặt đầy đủ?
Nói rồi, Trình Tần đưa thêm một chiếc khác cho Thẩm Dao.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Dao gặp Trình Tần, cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp và hào sảng, lại thấy Trình Tần đứng bên cạnh Tiêu Dã nên hiểu nhầm rằng Trình Tần chính là cô gái mà Tiêu Dã thích. Thẩm Dao cảm ơn Trình Tần rồi nói:
Có thời gian rảnh thì tới Đôn Hoàng nhé, bảo Tiêu Dã dẫn cô đi chơi thật vui vẻ, anh ấy sành sỏi khu đó lắm.

Trình Tần bày ra gương mặt kiêu hãnh:
Cái này đã là gì, lát nữa ngắm cô ấy chơi bóng còn ngầu hơn.

Tiêu Dã quay đầu sang nhìn Giang Chấp rồi chỉ tay về một phía trên sân bóng rổ:
Đường Đường nhà chúng ta cũng ra gì đấy chứ nhỉ?

Giang Chấp vẫn dựa ở đó, tuy rằng trông có vẻ lười biếng, nhưng từ lúc Thịnh Đường ra sân, ánh mắt của anh chưa lúc nào dời khỏi người cô. Nhìn dáng vẻ tuấn tú oai phong của cô, thấy cô đứng lên sân bóng không một chút run sợ, nhìn thấy cô kẹp trong tay quả bóng rổ rất thoải mái và bất cần…
Thế nên lúc này đây, Thịnh Đường vừa lên sân bóng, cả hội trường đã lập tức sục sôi, mức độ cuồng nhiệt họ dành cho cô không thua kém9 gì Tư Thiệu hay Dương Tấn. Ngoài các nữ sinh điên cuồng hò hét tên cô, còn có không ít nam sinh hoan hô, cổ vũ, thậm chí trong đám đông quây xun6g quanh sân bóng cũng xuất hiện thêm không ít các sinh viên nam ở các trường khác nhau kéo tới.
Thịnh Đường quả thật không khiêm tốn một 5chút nào. Cô tận hưởng sự chú ý và tiếng reo hò của đám đông, vẫy tay về phía đám đông, thần thái không khác gì một tiểu minh tinh.
Khiến Tiêu Dã ở bên này chứng kiến cũng máu nóng sục sôi, chép miệng lên tiếng:
Bình thường toàn thấy em ấy mặc mấy đồ bà già, thật sự không ngờ thay lên người một bộ đồ thể thao lại ngầu như vậy.


Được thôi, bạch…
Trình Tần gượng gạo nuốt hai chữ
liên hoa
còn lại xuống:
Ăn chơi ‘miễn phí’ có ai không thích chứ.


Cô nàng thầm nghĩ trong lòng: Nha đầu chết tiệt Đường Đường đúng là hại chết người ta, cứ thi thoảng lại nhắc đến bạch liên hoa trong nhóm chat, hại cô suýt chút nữa thì quen miệng nói ra. Cô tỉ mỉ quan sát đóa
bạch liên hoa
ấy. Cũng tạm ổn mà, tuy rằng đứng kế bên Giang Chấp nhưng cũng chẳng thấy Thẩm Dao ra sức sấn sổ, áp sát vào anh.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Trình Tần vẫn cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm, lỡ đâu Thẩm Dao giở chiêu
lạt mềm buộc chặt
thì sao?

Đường Đường đã có thể đặt biệt danh này thì đủ để thấy cô rất không thích. Bây giờ cô đang ứng chiến trên sân bóng, với tư cách là một người chị em cây khế, nói gì thì nói mình cũng phải giúp bạn trông chừng cẩn thận sư phụ của bạn chứ nhỉ. Nghĩ vậy, Trình Tần bèn xách chiếc ghế gấp tiến lên, len vào giữa Giang Chấp và Thẩm Dao…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.