Chương 162: QUẢ THỰC KHÔNG HIỀN LÀNH
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 759 chữ
- 2022-02-04 05:31:30
Giang Chấp ngồi bên ngoài lắc đầu cười khẽ.
Kể thì chậm, kỳ thực mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Chỉ kịp thấy Tư Thiệu xoay người làm một động tá8c giả, trái bóng được ném qua phía Thịnh Đường. Vào khoảnh khắc này, Dương Tấn đã thầm nhẩm một câu trong lòng: Toi rồi…
Giang Chấp ngẫm nghĩ một chút:
Trực giác chăng.
Hả, trực giác?
Bầu không khí trên sân bóng càng thêm kịch liệt.
Việc đội trường Đại học Z liên tục giành điểm khiến Đại học G buộc phải xem xét lại tình hình, nhất là hai trợ thủ kia, cậy bản thân từng tham gia các giải đấu chuyên nghiệp nên vẫn luôn ôm tâm trạng khinh địch. Trước khi thi đấu, họ thậm chí đã nghĩ tới việc làm sao để triệt hạ đối phương trong vài giây. Kết quả, năng lực ứng biến của Thịnh Đường và Tư Thiệu trên sân quả thực khủng bố.
Trình Tần kích động đến mức n6hảy dựng lên. Mẹ ơi! Đây là kỹ thuật ném bóng gì vậy!
Cả đám Dương Tấn cũng nhìn đến ngây người, trong đó có cả hai trợ thủ ở bên ngoài. Ở kh5oảng cách ban nãy của Thịnh Đường, họ nhắm chuẩn cô chắc chắn không thể ném bóng vào rổ nên mới dồn mọi sự tập trung vào Tư Thiệu… Một trong số hai trợ thủ chửi bới:
Trời đất! Gian lận bằng kỹ thuật cao sao? Ở góc độ đó mà cũng ném trúng rổ? Mẹ kiếp, vẫn là ba điểm?!
Trình Tần bày ra vẻ khó hiểu.
Giang Chấp hiếm có dịp tốt bụng, mỉm cười nói:
Cô bé Đường Tiểu Thất này rất coi trọng chuyện thắng thua, thế nên trực giác nói cho tôi biết cô ấy chắc chắn muốn ném trái bóng này. Ngoài ra, tâm lý trả thù của cô ấy cũng mãnh liệt không kém. Tiếp theo đây, chắc sẽ có người gặp xui xẻo đấy.
Thịnh Đường đón lấy 3bóng, nhảy lên…
Tất cả ánh mắt của mọi người trong sân đều nhìn chằm chằm theo trái bóng đó. Nó vẽ ra một đường cong hoàn hảo trên không trun9g rồi chạm vào lưới mà không bị cản trở bởi bất cứ thứ gì, xoay một vòng theo mép lưới, sau đó, rơi xuống lưới!
Tiêu Dã nhớ lại lúc trước Thịnh Đường đã dùng đồ ăn ngon dụ dỗ cái dạ dày của sư phụ như thế nào, nhớ lại vô số những hành vi
ác độc
của cô mà La Chiếm từng kể với anh ấy. Cộng thêm việc một ngày nào đó anh ấy vô tình biết được sau khi cô làm cho Giang Chấp một bữa ăn khuya, bếp ăn của khách sạn người ta hụt đi hẳn hơn nửa cân ớt…
Quả thực không hiền lành.
Tiêu Dã ngó đầu qua hỏi Giang Chấp:
Cậu cảm thấy Đường Đường xấu xa như vậy hay sao?
Cô ấy hiền lành chắc?
Giang Chấp hỏi ngược lại, ánh sáng nơi đáy mắt lại cực kỳ dịu dàng.
Lại là một quả ba điểm, trông bề ngoài sắc mặt Thịnh Đường không đỏ không tái. Tư Thiệu chạy tới đập tay với cô, rồi giơ ngón cái lên khen ngợi cô.
Trình Tần cảm thán liên tục, cảm thấy tài năng ném bóng của Thịnh Đường lại ảo diệu thêm một cấp nữa rồi. Đây gọi là giác ngộ sau những ngày tháng ở trong hang sao? Cô nàng ngồi xuống hỏi Giang Chấp:
Ban nãy anh vừa nói Thịnh Đường chắc chắn sẽ có điểm? Làm sao anh nhìn ra được vậy?
Trong khoảng thời gian tiếp theo đó, điểm số của hai đội rơi vào trạng thái ganh nhau sát sao. Đại học Z đúng là có Thịnh Đường và Tư Thiệu nhưng đối phương cũng không thiếu các cầu thủ chuyên nghiệp, chẳng mấy chốc đã kéo được tỷ số về thế cân bằng. Cổ họng của các cổ động viên nữ trên khán đài đã sắp khản đặc hết cả, sóng âm lớp sau đùn đẩy lớp trước.
Từng giây từng phút trôi qua, bóng lại rơi vào tay Thịnh Đường. Đại học G đã rút được kinh nghiệm, Đại Cao tiên phong dâng lên cản, thậm chí không tiếc dùng cả cơ thể để đánh chặn. Chiêu này rất hiểm, thậm chí khiến những ai hiểu luật chơi trên sân đều phải gào lên: Sao có thể như vậy chứ? Mấy cậu định làm gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.