Chương 168: COI NHƯ EM CÓ MẮT THẨM MỸ
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 945 chữ
- 2022-02-04 05:31:48
Đây đều không phải những trọng điểm mà Thịnh Đường chú ý tới, bởi vì không ít tác phẩm của những người nổi tiếng hàng đầu,8 nhất là các tác phẩm mỹ thuật cô đều quen thuộc vô cùng, thậm chí có người còn sống cùng một tiểu khu với cô, bình thườn3g có lúc bố cô cũng hay tổ chức tiệc tùng gặp mặt tại nhà, và có sự góp mặt của không ít người nổi tiếng trong giới nghệ 9thuật.
Hồi nhỏ cô không biết về thân phận của những người ấy, chỉ cảm thấy ai ai cũng rất giỏi chém, chuyện trên 6trời dưới biển, đông tây nam bắc gì cũng khoác lác được, chỉ là không khoác lác về nghệ thuật. Có vài người còn đặc biệt 5thích chơi xỏ lá, lừa mất của bố cô một bộ cờ vây phiên bản giới hạn rồi sống chết không chịu trả. Trong một phút tức giận, bố cô cũng cuỗm của người ta một bộ dụng cụ pha trà bằng tử sa().
Giang Chấp nhướng mày, ngậm cười nhìn cô, nghĩ thầm: Ừm, coi như em có mắt thẩm mỹ.
Fan thần là phần cuối cùng. Khi trên màn hình lớn xuất hiện hai chữ Fan thần, bên dưới lập tức rộ lên những tiếng hoan hô. Ban tổ chức đứng sau cánh gà âm thầm sung sướng. Quả nhiên để Fan thần tới cuối cùng là một sự lựa chọn thông minh. Tiếng hoan hô này còn rầm rộ hơn cả Thịnh Tử Viêm. Quả nhiên, càng là những người thần bí, không lộ mặt lại càng đáng tiền.
Ngoại trừ Fan thần, thì thời lượng dành cho Thịnh Tử Viêm trong buổi tọa đàm chiếm phần nhiều, khiến Thịnh Đường ngồi nghe mà phát rồ. Cuộc sống hằng ngày và các tác phẩm của bố cô đều treo đều trên các trạng mạng xã hội, nếu muốn tìm hiểu bất kỳ lúc nào lên mạng tra cứu cũng xong, chiếm nhiều thời gian như vậy làm gì chứ?
Phiền phức…
Cô lẩm bẩm một câu:
Mười câu thì tới chín câu đều là khen ngợi, mà toàn khen vớ vẩn!
Tiếng hú hét điên cuồng đến chói tai của Thịnh Đường tuyệt đối nổi bật nhất cả hội trường. Cô chỉ hận không thể có một đôi cánh để bay nhào lên sân khấu, ôm hôn chữ
Fan
đó mà thôi. Còn phía bên này, Giang Chấp cũng không được bình yên. Một là hội trường đang rất đông đúc, tiếng hoan hô đồng thời vang lên anh liền cảm thấy náo nhiệt không tưởng. Hai là, thanh âm của Thịnh Đường cũng rất chói tai, khiến màng nhĩ của anh đau nhức. Ba là…
Không ít nữ sinh đã nhận ra anh chính là
hiệp sỹ anh dũng
ở trên sân bóng đã triệt hạ toàn bộ đội của Dương Tấn, bắt đầu có tốp năm tốp ba kéo tới muốn xin phương thức liên lạc của anh. Đã không chỉ một lần Giang Chấp đưa ra tín hiệu cầu cứu về phía Thịnh Đường, ai dè vào lúc này, dù là ánh mắt hay trái tim của Thịnh Đường cũng đều không có sự tồn tại của anh. Cô chỉ mải mê hướng về sân khấu hò hét cổ động.
Giang Chấp mỉm cười:
Được thôi.
Sau đó Thịnh Đường lại cảm thán một câu:
Nhưng tôi có linh cảm, Fan thần của tôi chắc chắn sẽ đẹp trai hơn Thịnh Tử Viêm.
() Một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen, chủ yếu dùng làm đồ trà.
Thế nên khi các giáo sư đầu ngành giới thiệu về sở thích của những người nổi tiếng thì Thịnh Đường ngồi đó thầm nghĩ: Phải có sự hiểu lầm sâu sắc tới mức nào chứ… Điềm đạm, không tranh với đời? Toàn chém gió, uống chút rượu vào, chơi dăm ba trò chơi là có thể đánh nhau ngay được.
Tới lúc giới thiệu về tác phẩm của Thịnh Tử Viêm, Trình Tần ngồi bên cạnh chép miệng lên tiếng:
Bố cậu cũng phải nhờ cậy tới hào quang của Fan thần nhỉ, bằng không đời nào mới được nhìn thấy cậu mặc chỉnh tề như thế này.
Thịnh Đường uể oải cắn bút, nhìn các giáo sư trên sân khấu ba hoa chích chòe khen bố mình, bèn nói:
Hôm nay mà không có tác phẩm của Fan thần mình cũng chẳng tới. Mình mà muốn ngắm tác phẩm của bố mình thì về nhà là xong chuyện rồi? Ngoài mẹ mình và ông bà ngoại của mình ra, trên đời này còn ai hiểu Thịnh Tử Viêm hơn mình nữa?
Giang Chấp cũng ngồi ngay kế bên cô. Xét tổng thể cả buổi tọa đàm, giây phút này là lúc anh lắng nghe chăm chú nhất. Anh nói một câu:
Chẳng phải rất tốt sao, thành đạt trong sự nghiệp, con người cũng phong độ ngời ngời.
Dĩ nhiên, anh cũng không nhìn lại xem đó là bố của ai.
Thịnh Đường vắt vẻo đôi chân, lúc lắc cái đầu:
Nhưng mà, mấy người này toàn nói mấy điều bề ngoài. Những thứ hay ho của bố tôi đều giấu trong phòng làm việc. Nếu anh thật sự có hứng thú, khi nào tôi dẫn anh về nhà nhìn ngắm.
Không ai trợ giúp, bản thân Giang Chấp lại rất phiền việc bị người ta bám theo. Anh thẳng thừng đứng lên đi ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.