Chương 177: CHÂN TƯỚNG CHỈ CÓ MỘT


Hôm nay, cô đã mặc họa, chỉ dùng đúng một cây bút chì đơn giản.

Không tốn quá nhiều thời gian, vỏn vẹn chỉ trong khoả8ng thời gian Trình Tần hồi tưởng lại, Thịnh Đường đã kịp vẽ xong. Cô đặt bản vẽ lên mặt bàn, Trình Tần nhìn chăm chú, là gươ3ng mặt của một người đàn ông.

Góc nghiêng.
Trình Tần hết nhìn chiếc bóng cắt trong điện thoại rồi lại chăm chú quan sát chiếc bóng trên giấy vẽ, sau đó đột ngột thảng thốt.
Một giây sau, Thịnh Đường lập tức nắm chặt lấy tay Trình Tần, cảm xúc gần như đạt mức điên cuồng, cả người kích động đến nỗi nói năng không còn rõ ràng:
Trình Tần, Trình Tần. Cậu bảo… Cậu bảo anh ấy có thể là thật không? Mình thật sự không dám tin nữa, cậu mau nói với mình đi! Bây giờ tim gan phèo phổi của mình đều đang run lên rất dữ, cậu sờ thử lên ngực mình đi…

Cô túm lấy tay Trình Tần áp thẳng vào ngực mình:
Sắp bật ra ngoài tới nơi rồi! Phải làm sao, phải làm sao đây? Cậu bảo, nếu Giang Chấp đúng là Fan thần thì chuyện này… chuyện này đúng là quá huyền ảo rồi, đúng không? Giống như là… giống như là thần tượng mà cậu sùng bái nhất thật ra vẫn luôn ở bên cạnh cậu? Không không không, mình… mình thật sự không biết có nên tin vào chuyện này không. Trình Tần, cậu nói đi, rốt cuộc anh ấy có phải không? A a a!


Giáo sư của mấy cậu!
Trình Tần vỗ vào người cô một cái:
Giang Chấp là người được mời về đúng không, người nào mời anh ấy về thì người đó sẽ biết rõ về thân phận của anh ấy!

Đầu óc Thịnh Đường dần dần sáng tỏ, nhưng lý trí cùng lắm chỉ lóe lên như ngọn đèn sắp tắt, một giây sau cô lại phát điên:
Lỡ như Giáo sư Hồ cũng muốn trêu chọc mình thì sao? Mình thường xuyên mang mấy món ngon ra dụ dỗ thầy ấy, mà thầy ấy thì rất thích đả kích, trả thù…

Vậy phải làm sao đây?
Trình Tần lại so sánh thêm một lần nữa:
Chỉ là bóng cắt trên màn chiếu có thêm một bộ râu xồm xoàm thôi.

Thịnh Đường trầm mặc rất lâu, rồi lại cầm bút lên tay, khi chạm xuống mặt giấy, đầu bút trong tay cô vẫn còn khẽ run lên. Cô hít sâu một hơi, từng đường nét ào ào xuất hiện, rất nhanh, góc nghiêng trên tờ giấy vẽ lập tức có một bộ râu…
Sau khi dừng bút, ngón tay Thịnh Đường vẫn chưa hết run. Cô buông bút xuống, nhìn Trình Tần, gần như dùng tiếng thở để nói nhưng ngữ khí vẫn đầy kiên quyết:
Lần đầu tiên mình gặp Giang Chấp là ở chợ đêm Sa Châu, lúc đó anh ấy cũng để một bộ râu lớn!

Được đánh bóng tối, vẽ theo phong cách sáng tối đan xen.
9Trình Tần ngập ngừng:
Đây là…

Thịnh Đường rút di động ra, mở bức ảnh hôm nay cô đã chụp lúc ở trong hội trường. Tr6ong ảnh chính là bóng cắt của Fan thần được chiếu lên màn hình khi ấy, so với cái bóng trên tờ poster, nó còn sống động và n5hiều tầng lớp hơn.
Bị cô làm như vậy, Trình Tần cũng hoảng loạn tinh thần. Cô ấy có gan to bằng trời cũng chỉ dám nghi ngờ, giờ bắt cô ấy đưa ra kết luận ư?
Mình… Mình cũng không biết anh ấy là thật hay là giả nữa… À đúng rồi, chẳng phải lúc trước Tiêu Dã đã chứng minh rồi ư?


Nhưng Tiêu Dã từ sáng tới tối chẳng có lúc nào nghiêm túc cả…

Cũng phải.
Gương mặt của anh chìm trong ánh nắng chiều, hướng về phía cô chính là một góc nghiêng chết người đẹp đến từng chi tiết. Ban nãy cô đã cố gắng hồi tưởng lại khoảnh khắc đó và vẽ nó lên giấy. Sau khi khiến nó trở thành một bức tranh 2D, cô mới bàng hoàng phát hiện ra, góc nghiêng trên tờ giấy vẽ và hình ảnh trên màn chiếu, trên tờ poster đều cực kỳ trùng khớp!

Cậu xem cậu xem, mình đã nói mà!
Trình Tần nói liên tục:
Lúc trước nhìn góc nghiêng của Giang Chấp mình đã cảm thấy hơi giống rồi. Chúng ta đều là những người học mỹ thuật, nhìn đường nét gương mặt của một con người thường không lệch đi đâu được.

Hơi thở của Thịnh Đường trở nên gấp gáp, sau đó cô bặm môi trong im lặng.

Người cậu vẽ là Fan thần ư? Hay là…

Thịnh Đường chồng bức ảnh trong điện thoại với bóng cắt trên bức tranh lên nhau, cắn đầu ngón tay và nói:
Người mình vẽ là Giang Chấp.

Chính là hình ảnh khi đó Trình Tần bảo cô quay đầu lại nhìn.
Trình Tần cũng có chút ngơ ngác. Giả sử đây là chuyện của người ngoài, cô nàng cũng có thể rắn một lần, quyết định giúp cho Thịnh Đường. Nhưng là chuyện dính líu tới Fan thần, cô không dám có sai sót gì, dù chỉ là một chút sai sót nhỏ cũng có thể khiến cho Thịnh Đường ôm trái tim thất vọng phát điên.

Sau đó cô nàng lại cảm thán: Khoảng thời gian này Thịnh Đường ở Đôn Hoàng, xung quanh toàn là mấy người kiểu gì vậy? Sao có thể khiến cho Thịnh Đường không dám tin một ai chứ?

Thịnh Đường coi như cũng đã tìm lại được một chút lý trí giữa sự điên rồ. Cô lại đấm xuống bàn, lần này mặc kệ cơn đau ập tới, nói chắc như đinh đóng cột:
Triệu hồi lý trí! Bởi vì, chân tướng chỉ có một!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.