Chương 187: NGƯỜI CẬU VẼ LÀ GIANG CHẤP
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 828 chữ
- 2022-02-04 05:32:12
Thịnh Đường chăm chú ngắm nhìn tấm vải vẽ một lúc rất lâu. Ban nãy cô mải mê vẽ đến sướng cả người, vấn đề này hoàn toàn không hề suy n8ghĩ đến. Thẩm Dao càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, bèn vỗ vào vai Thịnh Đường:
Người cô vẽ nào có phải Fan thần, chẳng phải là Giang3 Chấp sao?
Thịnh Đường lại đứng ngẩn người tại vị trí đó hồi lâu… Hình như, đúng là Giang Chấp thật.
Cô lắc đầu một c9ái thật mạnh. Không được, không được, nhập tâm quá rồi, khi còn chưa được xem những tài liệu mà Giáo sư Hồ gửi tới, cô không thể tự tạ6o ấn tượng trước cho bản thân. Cô hắng giọng, buông một câu:
Dùng tạm đối phó đã, đằng nào thì mọi người cũng chưa ai từng được gặp F5an thần.
Tiêu Dã nheo mắt nhìn tấm vải vẽ đó, chép miệng mấy tiếng:
Vẽ tuyệt thật đấy, không hổ danh là tiểu sư muội của tôi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô ấy vẽ hình cậu lên đó làm gì chứ? Chẳng phải đang vận động phiếu bầu cho Fan thần ư, chợt hiểu ra vấn đề rồi à? Thông suốt rồi?
Giang Chấp thì đã sớm nhìn thấy cái bóng được vẽ trên tấm vải từ lâu. Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
Chắc là lấy tôi ra để đối phó cho có.
Muốn cô thông suốt ư? Ha, e là còn khó hơn lên trời. Ở trong mắt cô, mười phần thì tới tám, chín phần anh là một kẻ bịa đặt, lừa đảo.
Tiêu Dã thở dài:
Tôi ngắm mà tự dưng thấy nhớ Đôn Hoàng.
Thẩm Dao sửng sốt, làm cả một buổi hoành tráng rầm rộ như thế này, cuối cùng lại buông một câu như thế, tùy tiện vậy sao?
Tiêu Dã chẳng chịu được sự cô đơn, buồn bã, quạnh vắng, chung quy vẫn bám theo Giang Chấp tới Đại học Z. Họ chẳng cần mất công hỏi han, vì từ xa đã nhìn thấy ở phía sân bóng rổ, đầu người lúc nhúc. Họ hoàn toàn không thể len vào khu vực gần, người còn đông hơn cả những trận thi đấu bóng rổ, bởi vì cũng có không ít sinh viên từ các trường đại học ở quanh đây kéo tới xem trò náo nhiệt.
Giang Chấp không muốn len lên trên nên tìm một gốc cây cổ thụ đứng dựa bên cạnh, từ xa quan sát tình hình trên sân khấu, đúng như câu nói
dưới bóng cây thật mát mẻ
. Sau khi bị đám đông đẩy ra ngoài, Tiêu Dã cũng quyết định nhập nhóm với Giang Chấp, ôm lấy cành cây thô ráp. Hai người họ vai kề vai dựa vào nhau, mặc cho ai tiến tới cũng phải ngó nhìn một chút: Hì, hai anh chàng đẹp trai nhàn nhã hẹn hò.
Giang Chấp đánh mắt liếc anh ấy một cái, õng ẹo.
Tiêu Dã õng ẹo, còn Thịnh Đường ở trên sân khấu thì tuyệt nhiên không õng ẹo chút nào. Từ khoảnh khắc cô đứng lên sân khấu, cô không còn cười cợt đùa giỡn nữa. Tay cô cầm chiếc loa phóng thanh, ngay gần đó dựng một chiếc máy quay phim. Tư Thiệu đích thân làm nhiệm vụ. Trình Tần đứng bên cạnh Tư Thiệu, tay cầm di động, cũng chẳng biết là đang ghi hình hay là…
Ôi chao, chịu chơi thật đấy, livestream tại chỗ à!
Tiêu Dã đang vào trang bình chọn xem xét, có một đường link dẫn tới app livestream, ấn vào là có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra ngay tại đây. Kỹ thuật được đấy, đám thiên tài quỷ sứ này.
Bên dưới cũng có không ít sinh viên cầm di động lên quay, còn có người hét cả tên cô.
Thịnh Đường đã lên tiếng, câu đầu tiên đã mạnh mẽ, âm vang.
Tôi biết ở dưới kia cũng có những bạn học đã mắng chửi tôi trong khu bình luận. Hôm nay tôi nói xong rồi, ai có ý kiến phản bác hoan nghênh cùng bàn bạc, thảo luận, nhưng nếu không phân biệt rõ người và việc, mở miệng ra là chửi mắng, tôi cũng sẽ không để yên đâu. Vẫn câu nói đó thôi, chúng ta mang theo tinh thần học thuật tới đây bỏ phiếu, những người muốn chủ động tìm ai đó chửi bới tốt nhất hãy tự cân nhắc sức mình trước khi phát ngôn!
Bên dưới, một loạt những tiếng hoan hô vang lên.
Tiêu Dã có thể xem ngay trên di động, anh ấy cười nói:
Hiếm có dịp thấy Đường Đường nghiêm túc như vậy đấy.
Câu nói nhỏ một chút.
Giang Chấp bày ra nét mặt khinh bỉ:
Nếu xem bằng di động thì đứng xa tôi ra.
Mắc bệnh quái gì thế này?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.