Chương 190: CÒN SỰ TỒN TẠI CỦA TÍN NGƯỠNG KHÔNG?
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1081 chữ
- 2022-02-04 05:32:08
Giang Chấp nhìn Tiêu Dã chằm chằm như đang nhìn một kẻ đầu óc hơi ẩm ương:
Cậu bị mất trí nhớ à, tôi chưa nói cho cô ấy nghe sao?
Cũng 8đúng nhỉ…
Tiêu Dã cảm thấy việc này giống như một vòng tròn quái đản. Rõ ràng ở ngay trước mặt có một lối thoát nhưng những con người đa3ng đứng trong vòng tròn ấy lại luôn cảm thấy lối thoát ấy là giả, thế là cứ ở trong vòng tròn chạy loạn lên, đến cuối cùng chẳng ai có thể thoát9 được ra ngoài.
Giang Chấp chống tay lên trán:
Đường Tiểu Thất, em có còn là người không? Cả một đêm cộng thêm một ngày vẫn chưa chợp mắt, không buồn ngủ sao?
Bên này vận động bỏ phiếu, bên kia vẫn có thể sửa chữa lại phương án khôi phục, đây là thể lực gì?
Đây chính là sức mạnh tinh thần.
Nói rồi, Thịnh Đường nhét thẻ phòng vào trong tay Giang Chấp, cười nhẹ nhàng:
Sư phụ hãy ủng hộ công việc của tôi một chút đi. Tư Thiệu bị gãy chân mà, ở quán bar chắc chắn không bận rộn kịp. Tôi phải qua đó trước, cơ mà… va ly hành lý của tôi vẫn còn chưa thu dọn xong…
Ôm người đẹp về nhà ư?
Giang Chấp cười, từ tốn bổ sung một câu:
Tôi sẽ đánh gãy cái chân còn lại của cậu ta.
Bỏ phiếu sẽ kết thúc vào lúc chín giờ tối, cũng có nghĩa là đến đúng chín giờ tối, đường link bầu chọn sẽ được đóng lại, người nào giành được vị trí đầu tiên nhìn cái là biết ngay. Sau một hồi bị Thịnh Đường
giày vò
, Fan thần dẫn trước và bỏ xa những người ở phía sau. Thịnh Đường như bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế vậy, vị trí số một của tất cả các hạng mục đều bắt buộc phải là Fan thần, nói theo lời của cô thì, đều tăm tắp trông mới đẹp.
Tư Thiệu mời tới không ít bạn học, cũng bao gồm cả Thịnh Đường, lấy danh nghĩa muốn tổ chức một buổi chúc mừng cho Fan thần ở quán bar. Bầu không khí rầm rộ không khác gì khai mạc World Cup, khắp các ngóc ngách lớn nhỏ của quán bar đều là những fan hâm mộ cuồng nhiệt của bóng đá, hân hoan uống bia.
Thịnh Đường dĩ nhiên phải đi, mục đích chính là để chứng kiến khoảnh khắc Fan thần giành lại vinh quang.
Chuyến bay trở về của họ vào ngày hôm sau nên sau buổi họp, Giang Chấp và mọi người bắt đầu thu dọn hành lý. Thịnh Đường lại càng tích cực hơn. Sau khi rầm rầm gõ cửa phòng của Giang Chấp, giao cho anh một bản phương án khôi phục, cô cũng đồng thời đập tờ giấy mời tới quán bar lên mặt bàn, thành công chặn được họng của Giang Chấp.
Người có số phiếu bầu cao thứ hai là Thịnh Tử Viêm.
Có quá nhiều người yêu quý Thịnh Tử Viêm, chưa nói đến chuyện có danh tiếng cả trong và ngoài nước, chỉ số diện mạo cao lại chung tình. Điểm duy nhất không ổn là sinh ra một
nghiệp chướng
, cả hai cánh tay đều hướng về phía người ngoài. Thịnh Đường không những vì đại nghĩa diệt thân mà còn nói với Mạc Họa: Mẹ nói xem, bố con từng ấy tuổi rồi, còn tranh giành gì với một thanh niên trẻ tuổi nữa? Thiên hạ sau này chẳng phải đều thuộc về thế hệ trẻ chúng con sao?
Lúc ấy Thịnh Tử Viêm vừa hầm xong một bát huyết yến, bưng lên cho Mạc Họa ăn, nghe xong câu ấy, ông suýt tức đến nội thương. Sau khi bà ngắt điện thoại, Thịnh Tử Viêm đau đớn cõi lòng nói: Thế này là bị ma nhập rồi. Làm sao nó biết được nhà khôi phục tên Fan đó là người cùng thế hệ với nó? Chưa biết chừng người ta còn cao tuổi hơn cả tôi, tới lúc đó xem con nha đầu chết tiệt này chui vào đâu mà khóc.
Trên dưới sân khấu lại có một loạt những tiếng hoan hô vang lên. Những lời nói ấy của Thịnh Đường đã thu nạp được tấm lò6ng của không ít con người.
Tiêu Dã nhìn Thịnh Đường, chép miệng ngợi khen:
Tiểu sư muội này của tôi thật tình tốt đến không thể tốt hơn5 rồi, xem ra chỉ có một người xuất sắc như tôi mới có thể xứng với cô nhóc thiên tài quỷ quyệt này.
Biến.
Giang Chấp buông một câu.
Mạc Họa khẽ buông một tiếng thở dài, trao trả lại bát huyết yến cho ông, chân thành khuyên nhủ: Hay là, ông tự bồi bổ cho mình đi.
…
Chưa tới chín giờ mà quán bar
Bánh Xe Thời Gian
đã vô cùng tấp nập.
Thế là có ý gì?
Tiêu Dã cười hỏi:
Sư phụ là danh xưng cậu tự nhận, Đường Đường đã dâng trà mời cậu chưa? Bắt đầu lo cho cuộc đời của cô ấy thật đấy à?
Giang Chấp liếc anh ấy một cái, không buồn quan tâm nữa.
Tiêu Dã xích sát lại gần anh, huých bả vai vào người anh, ra hiệu cho anh nhìn lên sân khấu:
Nhìn thấy ánh mắt của Tư Thiệu chưa? Chuyện buổi tọa đàm và bỏ phiếu coi như cậu ta cũng có công lao to lớn. Cậu bảo nếu như hôm nay Fan thần giành chiến thắng giòn giã, Tư Thiệu liệu có được ôm người đẹp về nhà không? Giang Chấp, cậu đừng có định giúp đỡ người ngoài, một cô gái tốt như thế này cậu phải giữ lại cho tôi.
Giang Chấp cảm thấy may mắn khi mình vẫn chưa tới bảy, tám chục tuổi, bằng không có thể trúng gió bất cứ lúc nào. Thấy cô quay đầu định bỏ chạy, anh lập tức giữ chặt cổ tay cô, cười vờ vịt:
Cậu ta có gì cần giúp?
Thịnh Đường quay đầu lại, cạy từng ngón tay của anh ra:
Không phải là giúp anh ấy, là giúp Fan thần của tôi.
…
Sau khi Thịnh Đường điên cuồng bỏ đi, Tiêu Dã đứng dựa một bên, cười hừ hừ:
Tôi đã nói gì ấy nhỉ, tối nay họ Tư đó chắc chắn sẽ giở trò mà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.