Chương 192: LÀ ĐÀN ÔNG THÌ PHẢI RỘNG RÃI MỘT CHÚT




Bánh Xe Thời Gian tối nay náo nhiệt hơn bất kỳ dịp cuối tuần nào trước đó.
Diện tích ở đây so với những quán bar top một, top hai ở khu vực Sân vận động công nhân Bắc Kinh nhỏ hơn rất nhiều. Nơi này được chia làm hai tầng, chính giữa tầng một là một sàn nhảy khá lớn, cung cấp chỗ nhảy và biểu diễn cho ban nhạc và khách khứa. Tới giờ đón khách, quán bar vốn dĩ sẽ có những khách hàng bên ngoài đi vào, cộng thêm một lượng lớn sinh viên của Đại học Z nên khung cảnh là rất sục sôi. Có người nhảy cùng âm nhạc, có người bê ly rượu đi bắt chuyện bâng quơ. Ánh đèn trên đỉnh đầu rực rỡ, nhấp nháy theo nhịp điệu, chiếu lướt qua những gương mặt trẻ trung, buông thả muôn hình vạn trạng trên sàn nhảy.
Nhóm Giang Chấp tới đây theo vé mời thế nên đã có sẵn bàn để ngồi. Trình Tần đi trước, gạt hết đám đông đang nhảy nhót ra để dẫn mọi người len lỏi vào trong. Ánh đèn lắc lư, tiếng âm nhạc ồn ào, không để ý một chút là đã lạc mất cô ấy. Một lúc lâu sau, họ lại nhìn thấy cô ấy đứng ở một chỗ, nhảy lên thật cao, vẫy tay với họ: Bên này!
Thẩm Dao ở bên cạnh cười nói:
Mấy cô gái trẻ bây giờ bạo dạn thật đấy. Tiêu Dã, chắc anh bị sờ soạng cũng kha khá nhỉ?

Tiêu Dã thấy Giang Chấp không đẩy mình ra bèn được nước lấn tới, thẳng thừng nằm thẳng cẳng ra sô pha, chân gác lên tay vịn sô pha, đầu gối vào đùi Giang Chấp, nét mặt phản bác lộ liễu:
Thích sờ thì cứ sờ đi, đằng nào thì tôi cũng không chịu thiệt. Làm đàn ông mà, phải rộng rãi một chút.
Nói tới đây, anh ấy giơ tay vỗ vỗ lên ngực Giang Chấp:
Đúng không?

Trình Tần đang mải nghĩ đến chuyện hai người đàn ông này bị cả đám sờ mó, chỉ hận ban nãy bản thân suy nghĩ quá trong sáng và ngây thơ, chỉ mải dẫn họ đi thẳng, tranh thủ lúc hỗn loạn sờ một chút cũng được mà. Cô ấy cứ thở dài tiếc nuối mãi, vóc dáng đẹp như thế này, đặt vào hoàn cảnh ấy, có ai không muốn động tay động chân chứ?
Thế nên nghe thấy Giang Chấp hỏi như vậy, có một khoảnh khắc Trình Tần đã ngây ra. Giang Chấp không biết hai mắt cô ấy cứ nhìn mình chòng chọc như vậy là đang suy nghĩ chuyện gì, nên lặp lại câu hỏi một lần nữa:
Đường Tiểu Thất đâu rồi? Sao không nhìn thấy cô ấy?


Chỉ vì muốn Thịnh Đường vui thôi. 5Cậu ấy thích Thịnh Đường, cả Đại học Z có ai là không biết.


Vậy chưa biết chừng tối nay lại tỏ tình ấy chứ, làm rầm rộ thế này cơ mà.

Đúng lúc ấy, Trình Tần lại liếc nhìn hai người họ một cái… Trái tim bồng bềnh, cơn bồng bềnh vẫn còn chưa thể tan đi.
Bầu không khí bên trong quán bar đang rất nóng.
Không chỉ anh ấy bị sờ soạng, chính Giang Chấp cũng bị không ít người
chấm mút
. Có mấy lần anh ấy giương mắt nhìn có cô gái chạm tay lên ngực Giang Chấp. Mấy chỗ như thế này vốn dĩ là nơi thoải mái để lộ bản chất, nếu như không quá đáng lắm thì có thể cười hi hi ha ha rồi cho qua. Nhưng Giang Chấp thì hay rồi, khóe miệng xệ xuống, mắt nghiêm lại, khiến con gái nhà người ta sợ đến nỗi run lẩy bẩy cả tay.
Giang Chấp gạt tay Tiêu Dã ra, rút ra một điếu thuốc, nhưng mãi vẫn không châm lên, rõ ràng tâm tư không đặt vào câu chuyện tầm phào ban nãy. Anh hỏi Trình Tần:
Tiểu Thất đâu rồi?

Vào chỗ ngồi, Tiêu Dã gục thẳng đầu vào lòng Giang Chấp, vỗ vỗ ngực:
Mệt chết tôi rồi, mới có mấy bước chân mà có khác gì vượt núi băng đèo đâu.

Trình Tần vừa hay ngồi kế bên cạnh Thẩm Dao và đối diện với họ. Mông còn chưa chạm xuống ghế, cô ấy đã kêu lên một tiếng trong lòng: Ôi trời đất ơi…
Tiêu Dã nghiêng đầu, ghé sát môi vào tai Giang Chấp thì thầm:
Tôi đã nói gì ấy nhỉ?

Giang Chấp không nói gì, chỉ bật cười thành tiếng.
Ngoài các fan của Tư Thiệu, nơi đây dường như đ8ã bị các sinh viên của trường Đại học Z bao trọn. Tư Thiệu ở đây làm chủ nhà với lý do mừng trước chiến thắng sớm ngay từ mở màn của Thịnh 3Đường.
Khi nhóm bốn người của Giang Chấp len được vào bên trong, bên cạnh cũng có dăm ba tốp sinh viên đi vào theo, lúc đưa giấy mờ9i thì mồm năm miệng mười ba hoa.

Chắc chắn rồi, tâm tư này của Tư Thiệu làm sao giấu kín được. Hơn nữa bao nhiêu năm qua cậu ấy cũng đâu định giấu. Mấy ông cũng thấy rồi đấy, hai năm nay Thịnh Đường suốt ngày chạy tới Đôn Hoàng, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, chắc chắn đến tám, chín phần là cô ấy muốn hướng tới Tây Bắc, vào lúc này mà Tư Thiệu còn không bày tỏ tình cảm thì đâu còn cơ hội nữa.

Bốn người nhóm Giang Chấp cứ đi suốt phía sau họ, một vài thanh âm vụn vặt không thể tránh khỏi lọt vào tai họ, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng nhạc và tiếng gõ trống trong quán bar, thùm thụp dội thẳng vào trái tim người ta. Càng đi sâu vào bên trong tiếng nhạc càng lớn, đây là thiên đường của những người trẻ tuổi, chưa bao giờ là một quán bar yên tĩnh.

Mấy ông bảo hôm nay Tư Thiệu vì chuyện bỏ phiếu thật đấy à?


Làm gì có chuyện ấy? Tư Thi6ệu đâu có học chuyên ngành khôi phục bích họa, thần tượng cũng không thể nào là Fan thần được.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.