Chương 204: KHÔNG GIẤU ĐƯỢC NỮA RỒI
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 774 chữ
- 2022-02-06 09:26:41
Kỳ Dư và La Chiếm lại còn đến tận đây đón họ.
Giữa đám đông chờ người thân, hai con người ấy cực kỳ nổi bật. La Chiếm 8thì khỏi cần phải nói, vạm vỡ, lực lưỡng, gương mặt cương nghị, đứng ở đó sẽ tạo cho người ta một cảm giác cực kỳ an toàn. An3h ấy tay chống hông, người đứng bên cạnh chính là Kỳ Dư.
Hôm nay Kỳ Dư mặc rất lòe loẹt, bên trên là một chiếc áo sơ 9mi hoa, bên dưới là một chiếc quần đùi ngắn diêm dúa, dưới chân đi một đôi dép nhựa Crocs. Có điều màu của đôi dép nhựa đó là6 màu đen thuần, sạch sẽ, rất không hợp với bộ quần áo trên người anh, hơn nữa kích cỡ rõ ràng bị to. Đó vốn là dép của La Chi5ếm, trong một dịp tình cờ bị Kỳ Dư xỏ vào một cái, anh ấy bỗng dưng cảm thấy rất được, thế là chiếm luôn làm của riêng.
Một người rất nghiêm túc, một người rất ngông nghênh. Người nghiêm túc nghiễm nhiên tồn tại như vai trò của một vệ sĩ trong mắt những người bên ngoài.
Ngoài hai người họ ra, còn có một con rùa.
Tia Sét Xanh không được cho vào trong chiếc hộp hàng không, cứ thế được Kỳ Dư ôm một cách yên lặng, mặc cho những vị khách đi qua đi lại đều ngó vào quan sát nó… Ừm, tạo hình của Tia Sét Xanh hôm nay đúng là có đẹp hơn một chút. Mấy ngày này, Kỳ Dư và Tia Sét Xanh ở bên nhau cũng dần dà có tình cảm, buổi tối đi ngủ cũng phải ôm nó, đi tới là đâu dẫn nó theo tới đó. Khoảng thời gian này, khẩu vị của Tia Sét Xanh trở nên rất khó chiều, ngoài món thịt dê nướng ở chợ đêm Sa Châu ra, những món ăn khác đều không lọt vào mắt xanh của nó.
Thế nên Kỳ Dư coi nó như bảo bối. Đoạn đường tới sân bay xa như vậy, kiểu gì thì kiểu cũng phải có sự chuẩn bị. Trên mai rùa của nó buộc một chiếc ô giấy nhỏ xíu, kiểu ô thường cắm vào mấy chiếc bánh ngọt, độ lớn nhỏ vừa đủ đẹp để che đầu của Tia Sét Xanh.
Một chiếc ô giấy nhỏ xíu màu đỏ, siêu Tây.
Thế nên khi mọi người đi qua đi lại, Tia Sét Xanh đều nghển cổ, ưỡn ngực tỏ thái độ kiêu sa, cao quý. Nhất là khi có người đẹp lướt qua, nó lại càng vươn cao, vươn thẳng cái cổ của mình… Hì, cô gái, nhìn thấy cái ô nhỏ xinh màu đỏ trên đỉnh đầu của tôi chưa, bên ngoài trời nóng nực, có cần tôi đưa cô đi chung một đoạn không?
Từ rất xa, Thịnh Đường đã nhìn thấy Kỳ Dư. Cô nhảy lên cao, vẫy tay với anh ấy. Kỳ Dư cũng bật lên rất cao để điên cuồng vẫy tay về phía này. Mỗi lần anh nhảy lên, con Tia Sét Xanh trong lòng anh cùng chiếc ô đỏ nhỏ xinh trên đầu nó cũng nảy lên. Lúc hạ cánh, Tia Sét Xanh lại cảm thấy một cơn choáng váng xuất hiện, muốn nôn…
Nhịn đi, có bao nhiêu gái đẹp đang nhìn.
Thịnh Đường xưa nay luôn tự tin, nhưng lần này cô đã bị hạ gục trong tay Kỳ Dư, tự mình đa tình một phen nghĩ rằng anh ấy tới đón mình. Kết quả lại khiến cô phải thảng thốt. Kỳ Dư vượt trời nắng nóng chói chang như đổ lửa tới đây lại là để đón Giang Chấp.
Sau khi nhìn thấy Giang Chấp, anh ấy cứ gọi là nhiệt tình hết cỡ, giống như đã mấy kiếp rồi không gặp lại vậy, khắp gương mặt ngập tràn niềm hân hoan, kết hợp cùng với bộ quần áo này của anh ấy, khung cảnh rực rỡ như một bức tranh đón năm mới vậy. Đầu tiên anh ấy trả lại Tia Sét Xanh vào trong vòng tay của Giang Chấp, sau đó, tuy chỉ là vài ba câu nhưng vẫn nhìn ra được là một lời tổng kết cao độ để ngợi khen mình một phen. Chủ yếu vẫn là anh ấy đã chăm sóc Tia Sét Xanh tận tình tận lực đến mức nào, mỗi giây mỗi phút đều tâm niệm về Tia Sét Xanh, Tia Sét Xanh buồn thì anh ấy buồn, Tia Sét Xanh vui thì anh ấy vui.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.