Chương 236: THÊM NGƯỜI BẦU BẠN


Tiêu Dã cũng trầm mặc một lúc mới nói:
Xem ra tôi phải đánh giá lại độ kết dính của nguyên liệu mới được.


Đây là một việc hết sức cấp bá8ch, bây giờ xuất hiện hai loại tình trạng cực đoan, chứng tỏ tình trạng của hang số 0 rất phức tạp và hiếm gặp. Nếu là hang đá bình thường, có th3ể sau khi làm đánh giá về độ kết dính thì loại keo và tỷ lệ rút ra về cơ bản đã có thể xác định chắc chắn rồi.
Giang Chấp nói thản nhiên:
Mất mạng cũng phải làm.

Thịnh Đường phát hiện Giang Chấp sốt ruột thực sự, nhất là khi đối mặt với công việc. Về lý mà nói, Tiêu Dã và Kỳ Dư đều là những học trò do chính tay Giáo sư Hồ dẫn dắt, có khó khăn nào chưa từng vượt qua, cũng có nền tảng kiến thức rất rộng, nhưng vẫn chưa đạt được tới cảnh giới Thái Sơn sập trước mặt mà mặt không biến sắc như Giang Chấp.
Nhưng hang số 0 thì khác, 9một mặt xuất hiện tình huống tính kết dính quá mạnh, mặt khác lại thể hiện hiệu quả tính kết dính quá yếu. Điều này chứng tỏ, ở trong cùng một ha6ng đá, ở cùng một nhiệt độ và độ ẩm, dưới cùng một tác động của môi trường, mỗi một góc bích họa cũng lại rất khác nhau trong việc sử dụng keo dí5nh.
Việc này tăng thêm độ khó cho công việc của họ.
Nhưng chớp mắt cô lại nghĩ: Có khi nào gửi nhầm không?
Ấy? Nếu là gửi nhầm, vậy thì chứng tỏ Trình Tần đã có gối ôm hình người của Tiêu Dã từ lâu rồi. Vậy thì có một vấn đề phát sinh: Sao cô ấy lại vô duyên vô cớ sưu tập gối ôm hình người của Tiêu Dã? Lẽ nào…

Trình Tần quả thật vẫn gửi chiếc gối ôm hình người qua bưu điện tới cho Thịnh Đường.

Cậu lấy một mẫu mới đi.

Sau khi ngắt điện thoại, biểu cảm của Kỳ Dư có phần suy sụp, anh ấy ngồi sụp ở đó gào thét:
Khôi phục lại lần nữa thì chẳng phải là giết người rồi còn gì.

Cho đến khi nghe thấy có tiếng người trêu chọc vọng vào từ ngoài cửa:
Đường Đường, không ngờ em lại tâm tâm niệm niệm Đại sư huynh anh như vậy đấy.

Thịnh Đường giật mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Thế này là…
Cô trợn tròn mắt nhìn chiếc gối ôm hình người một lúc rất lâu.
Dám đối xử với Fan thần của cô như thế.
Thịnh Đường khẩn trương mở miệng túi ni lông ra, sau khi để không khí lọt vào trong, chiếc gối ôm hình người nhanh chóng phồng lên. Cô thẳng thừng cắt chiếc túi ra, đợi đến khi chiếc gối ôm hình người hoàn toàn được rút ra khỏi túi, cô liền ngây ngốc!
Khiến Thịnh Đường chứng kiến mà phải cảm thán trong lòng, không hổ danh là Fan thần mà cô sùng bái nhất.
Tinh thần lãnh đạo cực cao.
Mắt cô sáng lên, cô quay đầu nhìn Tiêu Dã, vừa định nói với anh ấy rất có thể anh đã bị cô bạn thân chí cốt của em nhung nhớ rồi, không ngờ ánh mắt cô lại va phải ánh mắt của Giang Chấp. Không hiểu vì sao, lời nói ấy mắc nghẹn lại trong cổ họng cô. Cô cảm thấy có một khoảnh khắc, đôi mắt Giang Chấp rất u ám, nhìn đến mức trái tim cô thắt chặt lại.
Nhưng cũng chỉ trong tích tắc, ánh mắt ấy đã thay đổi.
Đâu chỉ mặt không biến sắc?
Đến cả sóng mắt cũng chưa từng xao động dù chỉ một chút, chỉ bình thường, nhẹ nhàng như đối diện với việc tối nay ăn gì vậy.
Vận chuyển bằng đường hàng không.
Trên hộp chuyển phát còn viết kèm một câu: Lau sạch đôi mắt của cậu, hãy đối xử tốt với người có duyên.
Tiêu Dã vừa từ phòng thí nghiệm trở về, bên cạnh còn có cả Giang Chấp. Thấy cô cầm một chiếc gối ôm hình người trong tay, cả hai đều đứng yên bên ngoài cửa nhà cô, không ai có ý định dời đi cả. Thịnh Đường hết nhìn Tiêu Dã rồi lại quay về nhìn chiếc gối ôm trong tay mình.
Đúng là làm theo tỷ lệ 1:1, bất luận là về chiều cao hay tướng mạo.
Có điều không phải Giang Chấp, mà là Tiêu Dã.
Cô thầm gào rú trong lòng: Trình Tần, cậu bị điên à, người mình cần là Fan thần cơ mà! Fan thần!
Câu nhắn nhủ này thật sự khó hiểu, không phải một lời ghi chú nhiệt huyết nào đó tới từ công ty chuyển phát nhanh, mà được Trình Tần chính tay viết lên, nét chữ của cô ấy Thịnh Đường nhận ra ngay được.
Nhưng bất luận thế nào, cuối cùng thì
Fan thần
của cô cũng tới. Từ nay về sau, cô có thể ôm anh ngủ đêm đêm. Lúc gỡ băng dính ra, không cần tả cũng biết cô kích động dường nào, từng ngón tay của Thịnh Đường thậm chí còn run lên. Cô mở chiếc hộp ra, chiếc gối ôm hình người được hút chân không, nén xuống, bọc trong túi ni lông. Trình Tần rút sạch sẽ không khí bên trong, hơn nữa còn gập đôi lại, bẹp dúm như… xác khô!
Điềm đạm, ung dung, sau đó đường hoàng bước vào trước cái nhìn của Thịnh Đường. Anh tiến lên, rút chiếc gối ôm hình người trong lòng cô ra, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, rồi cười nửa đùa nửa thật:
Làm cũng giống phết đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.