Chương 248: TIẾNG CƯỜI LÚC NỬA ĐÊM


La Chiếm đâu phải là một người chấp nhận để cho người khác tùy tiện nói lớn tiếng với mình, bèn đáp trả: Ông đấy cứ thích đi t8heo cậu đấy, cậu là đồ đàn bà, sợ bị nhìn à?

Đêm nay, Kỳ Dư không ngủ được, sau khi trằn trọc hơn hai mươi lần trên g3iường, cuối cùng cơn giận cũng bùng lên. Anh ấy ngồi bật dậy khỏi giường, thẳng thừng không ngủ nữa. Đêm dài miên man, cả nhữ9ng con côn trùng dưới ngọn đèn bên ngoài cửa sổ cũng yên ắng rồi, anh ấy bỗng dưng muốn làm việc một cách lạ kỳ.

Đã k6hông quyết thì thôi, quyết là phải làm bằng được, anh ấy đeo ba lô đựng dụng cụ đi ra ngoài.
Phát hiện này xuất phát từ bản năng nghề nghiệp của La Chiếm. Anh ấy là người làm máy móc, thiết bị, bao gồm cả hệ thống đèn chiếu sáng cho hang trong quá trình thực hiện khôi phục. Một đêm đen như thế này, ngoài ánh trăng sáng trên đỉnh đầu, phóng tầm mắt nhìn ra khắp sa mạc đều không có lấy một tia sáng nào. Hang số 0 tuy có cửa hang, nhưng chỉ cần có người đi vào trong đó bật đèn lên thì nhất định phải có tia sáng lọt ra ngoài.
Vậy mà một chút ánh sáng cũng không có.
Chứng tỏ ở bên trong hoàn toàn không bật đèn.

Kỳ Dư đã từng được chứng kiến bản lĩnh của Giang Chấp, cũng là người đầu tiên tâm phục khẩu phục anh trong cả nhóm Sáu Viên Thịt Bằm. Nghĩ mà xem, ekip Sáu Viên Thịt Bằm toàn là những con người như thế nào? Dù là về năng lực, sự chuyên nghiệp hay kinh nghiệm thì cũng không ai chịu phục ai, dĩ nhiên ban đầu sẽ nảy sinh tâm lý ngờ vực với vị trí lãnh đạo của Giang Chấp.
Đến tận khi chính mắt Kỳ Dư nhìn thấy lần đầu tiên Giang Chấp đi vào trong hang số 0, chỉ nhìn bằng mắt đường đã chỉ ra được một loạt những vấn đề cơ bản. Tay chạm lên tường, trông bề ngoài có vẻ như quẹt qua bụi nhưng thật ra anh đang chạm tay vào kết cấu tường chống đỡ cho cả bích họa.
Sự nhanh nhạy mà Hồ Tường Thanh muốn nhắc đến chính là khả năng cảm nhận của con người đối với bích họa, là bản lĩnh giao tiếp. Ông nói với Kỳ Dư:
Em có khả năng ‘trò chuyện’ đươc với bích họa.

Khi ấy, ông đã khiến Kỳ Dư sợ hãi đến phát sốt nửa ngày trời, liên tục giải thích rằng: Thầy ơi, em không biết nói chuyện với linh hồn đâu ạ.
Đây nào có phải linh hồn?
Vì Đường Tiểu Bát, Tia Sét Xanh cũng liều mạng luôn. Bị đuổi thì bị đuổi, còn sống chết không chịu cúi đầu để quay về nhà mà thẳng thừng chui vào căn nhà của Tiêu Dã và họ, ngang nhiên trêu chọc, vui đùa, ân ân ái ái với Đường Tiểu Bát. Khiến cho La Chiếm nhìn thấy cảnh ấy cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Vì sao một con rùa và một con mèo lại có thể vượt qua ranh giới khác loài để ưng ý nhau? Điều càng khiến anh ấy khó hiểu hơn nữa là, hai cái con giời này vì sao cứ phải chọn nhà của họ để vào rải thức ăn cho chó?

La Chiếm cưỡi lên chiếc mô tô, mang theo một rùa một mèo xuất phát, không dám bám theo quá sát. Anh ấy phát hiện ra khoảng thời gian gần đây, Kỳ Dư có vẻ hơi nhạy cảm.
Nhưng như vậy thì đã sao!
Chẳng hiểu sao tối nay Kỳ Dư lại dở chứng dở nết một cách quái đản. Bình thường anh ấy luôn rất tôn trọng Giang Chấp, bỗng dưng hôm nay đi ra khỏi cửa, chui vào chiếc xe ghẻ của anh lại bỗng dưng suy nghĩ: Là Fan thần thì sao chứ? Chẳng phải vẫn không giải quyết được vấn đề của keo dính hay sao?
Sự nhạy bén là một thứ mà càng ít người có càng tốt, đồ càng hiếm càng có giá trị mà.
Anh nói với họ:
Hang số 0 rất hài hước, thếp vàng hầu như đều khảm bên dưới lớp màu.

Khi Giang Chấp nói câu này, Tiêu Dã còn chưa dùng máy móc đưa ra phán đoán, thế nên nhiều ngày sau, khi Tiêu Dã đã thật sự thông qua máy móc đưa ra được kết luận này, Giang Chấp nói một cách rất không khách khí: Kẻ mù cũng nhìn ra được, còn phải lôi máy móc ra khua chiêng gõ trống?
Cảm giác này giống như sở dĩ đôi mắt của Giang Chấp độc như vậy, tựa hồ như bích họa đang tiết lộ bí mật cho anh vậy, khiến hiệu suất công việc của anh cao hơn rất nhiều lần so với nhà khôi phục bình thường.
Lúc khởi động xe, Kỳ Dư bỗng dưng tự cười một mình.
Anh ấy vừa đi khỏi thì La Chiếm cũng bám theo ngay tức thì, giống như có thần giao cách cảm vậy. Tối hôm nay, La Chiếm cũng hơi khó ngủ một chút, trong lúc mơ mơ màng màng thì nghe thấy phòng khách có động tĩnh. Lúc bám theo Kỳ Dư đi ra khỏi nhà, Tiêu Dã vẫn đang nằm thẳng cẳng ra ngủ trong phòng mình, tiếng ngáy vang trời.
Bình thản thật sự.
Cùng theo La Chiếm đi ra ngoài còn có Tia Sét Xanh, nhân vật bò sang nhà họ ngủ chùa. Tia Sét Xanh vừa động đậy là Đường Tiểu Bát đã phát hiện ra ngay, thuần thục nhảy tọt lên mai của Tia Sét Xanh, được Tia Sét Xanh cõng ra khỏi cửa.
Không phải vô cớ mà người ta lại nói
trọng sắc
không phải là đặc quyền của loài người. Đối với một
cây vạn tuế ngàn năm
thâm trầm, chín chắn như Tia Sét Xanh, thì một Đường Tiểu Bát yêu khí đầy mình đã trở thành
nghiệt duyên
của nó, có thể vì nó công khai đối đầu với Giang Chấp, luôn tranh thủ những lúc anh không để ý để cõng Đường Tiểu Bát đi vào nhà.
Mấy hôm nay, hai chúng nó bị Giang Chấp đuổi ra ngoài.
Khi anh ấy đi tới hang số 0 thì chiếc xe ghẻ của Kỳ Dư đã dừng lại trên sa mạc Gobi, thậm chí còn không khóa xe, cả bốn cánh cửa mở toang ra, điều này khiến La Chiếm cảm thấy rất kỳ lạ. Chiếc xe này tuy tuổi đời đã cao rồi nhưng lại là công cụ di chuyển không thể thiếu đối với Kỳ Dư. Bình thường cậu ấy lo cho xe vô cùng, một chút xước xát cũng đau lòng tưởng chết, tối nay bị làm sao thế này?
Khi bước lên bậc thềm, đi tiếp về phía cửa hang, La Chiếm bỗng đột ngột khựng lại.
Trong hang không hề có ánh sáng!
Từ sau khi Tiêu Dã phát 5hiện ra vấn đề ở keo dính, tiến độ làm việc của toàn bộ ekip Sáu Viên Thịt Bằm đều bị ảnh hưởng và bị trì hoãn. Giống như họ đã phá vỡ một sự cấm kỵ nào đó, cũng giống như gặp một sự trừng phạt của ông trời. Thành quả là, tại khu vực do Kỳ Dư phụ trách bị lật đổ. Kết quả thí nghiệm của Tiêu Dã lại không lý tưởng. Ngay cả Thẩm Dao, rõ ràng phương án khôi phục đã được thông qua rồi, nhưng khi bắt tay vào khôi phục vẫn khó khăn trùng trùng, nếu không phải vì thuốc màu có vấn đề thì cũng là các đường nét không cân xứng.
Còn pho tượng vốn dĩ cho Thịnh Đường phụ trách thì trước mắt Giang Chấp đang đích thần cầm dao khôi phục, nhưng cũng bởi tính kết dính của thuốc màu mà tiến độ bị trì hoãn. Đương nhiên, có lẽ vẫn còn những nguyên nhân khác…
Kỳ Dư là một người cực kỳ nhạy cảm với bích họa trong hang động, về điểm này thì mạnh hơn Tiêu Dã rất nhiều. Ngay cả Hồ Tường Thanh cũng phải thừa nhận: Đệ tử cuối cùng - Tiêu Dã có tố chất bẩm sinh, là người sinh ra để làm công việc này. Học trò Kỳ Dư có sự nhanh nhạy, sự nhanh nhạy này là rất hiếm có, trong mười nhà khôi phục hàng đầu cũng khó mà tìm ra được một người sở hữu sự nhanh nhẹn ấy.
Giáo sư Hồ an ủi anh ấy rằng: Đây là một khả năng hiếm có và quý báu của một nhà khôi phục hạng A. Mấy năm nay thầy gặp không ít các nhà khôi phục, ngoài em ra, thầy chỉ từng gặp một người khác nữa có năng lực như vậy mà thôi.
Ban đầu, Kỳ Dư những tưởng người mà Giáo sư Hồ nhắc đến là giáo sư Tiết Phạn, dù sao thì Giáo sư Tiết cũng là nhà khôi phục nhạy bén nhất được cả viện công nhận.
Kết quả, về sau Giáo sư Hồ lại nói: Đó là Giang Chấp, so với cậu ấy, sự nhạy bén của Giáo sư Tiết còn kém một khoảng.
Từng này tuổi rồi, chưa đêm nào La Chiếm cảm thấy căng thẳng như đêm nay, nhất là ở phía sau lưng, cảm giác đang có một con côn trùng nào đó bò khắp lưng, khiến người ta có cảm giác lành lạnh, rờn rợn rất khó chịu… Điều anh ấy suy nghĩ là, Kỳ Dư vào trong hang lâu như vậy rồi, cậu ấy làm gì ở trong hang? Nếu thật sự là tới để khôi phục thì vì sao lại không bật đèn?

Anh ấy bất chợt nghĩ tới một khả năng, mất tích!

La Chiếm như tỉnh táo lại trong khoảnh khắc, sải rộng bước chân tiến lên trước định mở cửa hang nhưng ngón tay vừa chạm vào cửa, anh ấy lại cứng người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.