Chương 265: THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU


Vóc người mảnh khảnh, cao ráo, góc nghiêng chăm chú, nghiêm túc.

Dường như giữa trời đất không còn gì tồn tại nữa, chỉ còn lại một bức bíc8h họa và người đàn ông ngồi trước bích họa.

Thịnh Đường nhìn mãi nhìn mãi, trong lòng suy nghĩ: Quả nhiên danh hiệu đệ nhất mỹ nam thế gi3ới khôi phục bích họa Đôn Hoàng không phải là khoác lác, đẹp trai thật đấy. Điều quan trọng là đẹp trai như vậy lại còn là giáo sư, là chuyên gia9 top đầu trong ngành, đây có lẽ mới là điểm khiến người ta mê đắm nhất.
Anh nhẹ nhàng hỏi:
Em đưa anh về nhà là cũng ở đây từ đó đến giờ sao?

Không những không đi mà còn làm một tách trà giải rượu đợi anh, chăm sóc anh.
Thịnh Đường gật đầu, hai tay bưng tách trà giải rượu đưa ra trước mặt anh:
Anh uống một chút đi, trời nóng nó nguội chậm, giờ vừa hay đang ấm.

Nhưng suy nghĩ ấy vừa hiện lên, cô lại lập tức nghĩ tới Giang Chấ6p.
Sư phụ của mình chẳng phải cũng như vậy sao, cũng đẹp trai, lại là bậc đàn anh về chuyên ngành, ờm… chỉ là tính khí không được dễ thươ5ng lắm, nhưng mà, dịu dàng đối với mình cực kỳ.
Vào lúc cô đang định so sánh xem hai người họ ai đẹp trai hơn thì thấy người đàn ông kia đứng lên rời khỏi hang đá.
Thịnh Đường thấy vậy đuổi theo gắt gao ở phía sau, vừa đuổi vừa hét: Ấy, đừng đi mà, con trai ông đi tìm ông khắp nơi đó…
Ngay sau đó thì cô nghe thấy Giang Chấp cuống quýt hét một tiếng: Bố!
Cô giật mình, tỉnh hẳn khỏi giấc mộng không sâu lắm.
Giang Chấp đón lấy, một hơi uống cạn.
Chỉ mùi hương của tách trà giải rượu cũng đã đủ khiến anh tỉnh táo rồi. Nhưng rõ ràng là như vậy, anh ngược lại bỗng cảm thấy mình càng say hơn. Anh mượn ánh sáng ngọn đèn ngủ để ngắm nhìn gương mặt cô. Xinh đẹp, thuần khiết, lại có đôi chút gian xảo… Tất cả hợp thành một chiếc móc câu, khiến tinh thần anh chao đảo.
Anh đặt chiếc bát đã rỗng không lên đầu giường, hỏi cô:
Tiêu Dã còn nói gì nữa?

Giang Chấp hơi ngẩn người, sau đó một chút ấm áp dâng lên trong lòng, khẽ khàng mơn man như những sợi tơ vòng qua quấn chặt lấy trái tim, xua tan cảm giác sợ hãi sau cơn ác mộng. Điều này khiến anh nhận ra rằng, biết bao đêm nằm mộng trong những năm tháng trước kia anh đều chỉ làm bạn với cô đơn, anh phải mất rất nhiều thời gian mới có thể xoa dịu cảm giác khó chịu này, sau đó lại mất ngủ, cứ thế nhìn đường chân trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên.
Hôm nay sau cơn ác mộng, cô đã ở ngay bên cạnh, sống như vì sao sáng dài lâu mà anh không ngừng kiếm tìm trong mơ, cuối cùng nó đã tới hiện thực, bầu bạn với anh, kề cận bên anh. Cho dù nghẹt thở suốt đêm dài, mở mắt ra có cô, dường như màn đêm sau khi tỉnh dậy khỏi ác mộng cũng không còn đáng sợ đến vậy nữa.
Trái tim ấm áp của Giang Chấp dần chuyển sang ngứa ngáy, khơi gợi sự cảm động trong anh, còn có đôi chút kích động.
Giang Chấp có phần ngượng ngập. Anh hắng giọng, quyết định không thảo luận chủ đề này với cô nữa.

Em không sợ là Tiêu Dã cố tình sai em qua đây ‘chăm sóc’ anh à?
Anh nhấn hai chữ
chăm sóc
nặng hơn một chút.
Thịnh Đường bật cười:
Em biết là anh ấy cố tình đấy chứ. Nửa đêm nửa hôm bảo em ở lại đây, cô nam quả nữ, chắc chắn là anh ấy sợ thiên hạ chưa đủ loạn rồi. Nhưng mà em nghĩ, anh đã say rượu rồi, một khi tỉnh dậy sẽ khó chịu biết bao. Em vẫn quyết định ở lại chăm sóc anh xuất phát từ việc suy nghĩ tới sức khỏe của anh. Em có lòng tốt, anh tuyệt đối không được thừa nước đục thả câu đâu đấy.


Cũng chẳng nói gì nhiều, anh ấy cũng say đến không biết trời đất gì rồi, lúc đưa anh về nhà còn sống chết đòi nằm bên cạnh anh nữa. Em thấy như vậy cũng không ổn, lỡ như trong lúc ngủ anh ấy không chịu nằm yên thì phải làm sao? Nên em và Thẩm Dao mới hợp sức cùng nhau khiêng anh ấy về nhà. Trước khi nhắm mắt anh ấy bảo em qua nhà anh hóng chuyện vui, nói anh say rượu vào chắc chắn sẽ quậy phá.

Giang Chấp thầm nghĩ: Tiêu Dã, cậu ăn nói như điên vậy, cứ làm như cậu từng nhìn thấy tôi sau khi say ra sao rồi ấy.

Có điều…
Hai mắt Thịnh Đường sáng lấp lánh như phát hiện ra châu lục mới vậy, nửa đêm nửa hôm mà cô hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ:
Sư phụ, anh thật sự dính chút rượu vào là gục sao? Thật sự không uống được một chút rượu nào?

Thịnh Đường ngang nhiên bình thản đối mặt với sự ngỡ ngàng của Giang Chấp. Cô ngồi thẳng người, vươn vai vặn vẹo một cái, tiện thể còn ngáp ngủ.

Tiêu Dã nói với em, bình thường anh không uống dù chỉ một giọt rượu, dính rượu là sẽ say, mà sau khi say là sẽ xuất hiện vô vàn trạng thái khác nhau, cực kỳ thú vị, nên em mới tính qua đây hóng hớt cho vui. Với cả…

Cô bê tách trà giải rượu ở đầu giường lên, bổ sung thêm:
Em cảm thấy sau khi say rượu mà tỉnh lại lúc nửa đêm chắc chắn sẽ rất khó chịu, anh uống một chút sẽ cảm thấy thoải mái hơn đấy.

Giang Chấp quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt có nụ cười, cũng lại giấu cả những cảm xúc thâm sâu của người đàn ông.

Anh đưa tay về phía cô:
Tiểu Thất, em ngồi qua đây.


Thịnh Đường đứng lên, nhưng không tiến sát tới phía trước anh:
Làm gì vậy? Không lẽ anh thật sự định giở trò với em?


Giang Chấp thu tay về, chuyển sang chống lên trán:
Đau đầu, sắp nổ não tới nơi rồi.


Hả?

Thịnh Đường sững người, thấy anh liên tục ấn tay lên đầu, trông có vẻ không giống giả vờ cho lắm. Cô bèn ghé sát lại gần anh:
Vậy phải làm sao đây?
Thật ra cô hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc người say, nhưng cũng cảm thấy sau khi say mà bị đau đầu thì thực sự khó chịu vô cùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.