Chương 273: EM LÀ NGƯỜI ĐÃ CÓ BẠN TRAI
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 984 chữ
- 2022-02-06 09:28:16
Ý tứ đại khái chính là, sáng hôm nay Tiêu Dã nhận được điện thoại của mẫu thân đại nhân. Những tưởng bà vẫn như mọi khi, trò chuyện tâm sự, cộng th8êm thúc giục anh ấy đi xem mặt, nào ngờ bà Tiêu nói thẳng với anh ấy: Tiêu Dã, mẹ tới sân bay rồi, con qua đón mẹ đi.
Khiến Tiêu Dã giật m3ình hoảng sợ, hồn vía bay đi hết cả.
Thịnh Đường hoảng hốt quan sát khung cảnh trước mặt mình.
Trước bàn hoa quả la liệt, hoa tươi trang trí, bánh ngọt thơm lừng, còn cô thì ngồi nghiêm chỉnh ở chính giữa, anh ấy ngồi dưới ngước nhìn lên… Không khác gì cảnh anh ấy thắp hương khấn Phật cả.
Thịnh Đường cười hờ hờ hai tiếng:
Tiêu Dã, ván bài như ý của anh đánh cũng hay lắm. Muốn tìm một người trẻ trung xinh đẹp ư, có mà, Thẩm Dao.
Thôi bỏ đi, anh không dám dây vào bà cô đó đâu. Lúc trước La Chiếm theo đuổi cô ấy, tổn thương đến nông nỗi nào. Nếu không phải sau này có Kỳ Dư ở bên, chưa biết chừng cậu ta đã rời xa Đôn Hoàng rồi. Cô ấy cao ngạo kiêu kỳ lắm, lại đâu phải bạn bè sống chết có nhau với anh, sẽ không giúp anh đâu.
Thịnh Đường ngỡ ngàng, hơi nheo mắt lại quan sát Tiêu Dã từ trên xuống dưới.
Gia cảnh của anh ấy cụ thể ra sao cô không hay biết, chỉ là trước kia có loáng thoáng nghe được một câu chuyện nào đó nói rằng gia cảnh nhà anh ấy rất khá. Còn cụ thể khá đến mức nào thì ở Đôn Hoàng này, nhất là trong lòng những người hằng ngày chui ra chui vào hang đá thì hoàn toàn không quan trọng.
Hơn nửa thời gian của ngày hôm nay, anh ấy đều dùng vào việc đưa đón mẫu thân đại nhân và sắp xếp chỗ9 ăn chỗ ở tại khách sạn cho bà.
Sau khi nghe xong câu hỏi của Thịnh Đường, Tiêu Dã cũng thẳng thừng không ngồi nữa mà ngồi xổm xuống đất, 6dáng vẻ chỉ hận không thể quỳ xuống phục dịch cô. Anh ấy cầm lấy tăm, cắm vào mấy miếng hoa quả gọt đẹp đẽ nhất đặt vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt cô5, cười trừ:
Đúng vậy, chính là ý này.
Giống như cô, ở Trung Quốc, bố mẹ cũng được coi là những người có tiếng tăm, nhưng ở Đôn Hoàng, nếu cô muốn sống dưới cái bóng vinh quang của bố mẹ thì sẽ trở thành chuyện nực cười. Bản thân không có chút tay nghề cứng thì bạn sẽ vẫn bị đuổi về nhà thôi.
Cô phân tích sự nhiệt tình quá mức này của Tiêu Dã, cũng tiện thể giải đáp ra ý nghĩa giấu đằng sau những lời anh nói.
Anh đừng có nịnh em vội.
Thịnh Đường không bao giờ bị mắc lừa:
Em không thể đi cùng anh được, em đi theo anh gặp cô còn ra thể thống gì? Anh không biết quan hệ giữa em và Giang Chấp à? Em là một người đã có bạn trai! Hơn nữa, cho dù em không có bạn trai em cũng không thể đi cùng anh, hai chúng ta đâu có yêu đương, làm như vậy chẳng phải là giả tạo, là lừa đảo ư?
Tiêu Dã vỗ về cô:
Anh biết anh kéo em đi chuyện này là rất vô đạo đức, nhưng thật sự nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ anh biết đi đâu đào ra bạn gái? Trong Viện không có nhiều cô hợp tuổi với anh, có thì anh cũng không quen, chỉ quen thân với em nhất, nên đành ‘chém’ em vậy. Em xinh đẹp trẻ trung, là phù hợp nhất với thẩm mỹ của mẹ anh. Em yên tâm, chỉ cần gặp mặt một lần, anh sẽ lập tức bảo bà về. Thật ra lần này bà tới là muốn một lời bảo đảm từ anh. Đợi bà đi rồi, một thời gian nữa bà hỏi lại, anh sẽ nói là em đá anh rồi. Là một người vừa mới thất tình, chắc mẹ cũng không đành lòng ép buộc anh đâu.
Đôi mày của Thịnh Đường sắp nhăn tít cả lại:
Vậy thì đi xem mắt đi, chẳng phải anh cũng suốt ngày kêu gào ầm ĩ là mình không có bạn gái ư? Em cảm thấy cô gái xem mặt lần trước ở Bắc Kinh rất ổn mà, xinh xắn biết bao.
Em không hiểu.
Tiêu Dã buông một tiếng thở dài nặng nề:
Mấy cô gái anh đi xem mắt đều do mẹ anh sắp xếp. Những người bà sắp xếp đều ít nhiều có quan hệ qua lại với gia đình anh, ý nghĩa của buổi xem mắt không còn trong sáng nữa, chẳng có gì thú vị. Hơn nữa anh cảm thấy một mối quan hệ nam nữ như vậy cũng không phải điều anh mong muốn.
Không phải, em vẫn chưa hiểu. Bác gái tới Đôn Hoàng, Sáu Viên Thịt Bằm chúng ta cùng tới đón tiếp bác ấy, vì sao em còn phải đi cùng anh gặp riêng bác gái?
Biểu cảm liếm liếm môi của Tiêu Dã không được tự nhiên cho lắm. Anh ấy ngồi lại về xô pha:
À thì… Gia đình anh ngày ngày giục giã, không phải là giục anh rời khỏi Đôn Hoàng mà chính là giục anh khẩn trương đi xem mắt. Một trong hai điều này, anh chí ít phải bảo đảm được cho họ một điều, bằng không hậu quả thảm khốc lắm.
Thế nên, anh nói với bác gái là anh đã có bạn gái?
Đúng vậy.
Tiêu Dã cười:
Đường Đường quả nhiên thông minh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.