Chương 277: EM CHƯA BAO GIỜ CẦN ANH NHƯ HÔM NAY
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 991 chữ
- 2022-02-06 09:28:36
Đối mặt với câu nói này của Giang Chấp, Thịnh Đường nghĩ tới vô vàn khả năng.
Nhưng sau này Thịnh Đường mới hiểu ý nghĩa thật 8sự trong câu nói của Giang Chấp. Tới lúc đó cô cũng mới hiểu ra, mình đã từng nghĩ tới nhiều khả năng như vậy đấy nhưng lại không hề 3nghĩ tới kết quả mà anh đang hướng đến.
Thịnh Đường lục tục bò dậy, sao có thể sập được chứ? Cô bất thình lình nhớ tới một cảnh tượng trong mơ, nhớ tới cảnh đám Giang Chấp bị chôn vùi, từng cơn lạnh lẽo lướt qua sống lưng.
Cửa hang rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng cô không sao đi tới đó được, cả hang đá bắt đầu rung lắc, càng ngày càng rung lắc dữ dội. Cô như người say rượu đứng không vững, cuối cùng loạng choạng ngã xuống đất, ngay sau đó chỉ cảm thấy mặt đất chợt nghiêng đi. Cô vươn tay ra nhưng không nắm giữ được thứ gì cố định, cả người ngã vào tường núi, sống lưng đau nhức.
Thịnh Đường đã nằm mơ.
Trong giấc mơ cát vàng xoay vần, tiếng lục lạc dồn vang, gấp gáp, khắp đất trời chỉ còn một màu vàng kim loại. Có hang đá đang sập xuống, tiếng gào khóc ầm vang một khoảng. Cô nhìn thấy một người con gái nằm ngang trên đỉnh núi, dáng hình lả lướt, khêu gợi. Tuy không nhìn rõ thần thái của cô gái ấy nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng người con gái ấy đang rất bi lụy, thảm thương.
Đến tận quá nửa đêm, La Chiếm mới chỉ vào những gợn sóng trên thiết bị và nói:
Mọi người nhìn xem, kết cấu của sống núi này thật ra không hề ổn định chút nào.
Không ổn định, đồng nghĩa với việc sống núi có thể sập bất cứ lúc nào.
Cả buổi tối, Giang Chấp đều ở lại trong hang đá không ra ngoài, c5ác thành viên khác của Sáu Viên Thịt Bằm cũng không ra ngoài.
Mọi người vẫn nghiên cứu các nội dung trên các bức bích họa trông như trước đây, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề hang đá này có thể bị niêm phong lại bất cứ lúc nào.
Cô gái phát ra một tiếng gào thét, lảnh lót, sắc nhọn như tiếng chim, gần như làm rung chuyển cả bầu trời.
Thịnh Đường hoảng hốt, nhìn thấy Giang Chấp, Tiêu Dã cũng đang lần lượt chạy vào trong hang đá. Ngay sau đó hang đá sập xuống, vùi lấp tất cả mọi người giữa đống cát đá.
Một lúc sau, Thịnh Đường mới bò dậy khỏi giường, bay ra mở cửa như một đám mây ngũ sắc vậy.
Ngoài cửa là Tiêu Dã.
…
Thịnh Đường rùng mình choàng tỉnh giấc.
Hóa ra chỉ là một cơn ác mộng. Cô chống tay lên trán, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô phát hiện mình vẫn đang ở trong hang số 0, nhưng xung quanh không có ai.
Sự lo ngại của Giáo sư Hồ không phải là không có lý.
Sắc mặt Giang Chấp lúc đó khó coi tới cực điểm, một sự khó coi mà Thịnh Đường chưa bao giờ nhìn thấy trước đó.
Ánh nắng hắt vào trong được lọc qua lớp rèm cửa trở nên êm dịu hơn.
Cô nằm thẳng đuột trên giường một lúc như một con cá khô, mắt mở trừng trừng vì quá sợ hãi. Rất lâu sau, cô đột ngột thở hắt ra một hơi, rồi bất ngờ ngồi bật dậy, dùng sức để thở.
Đối với chuyện cùng Tiêu Dã đi gặp bác gái, Giang Chấp không nói đồng ý, cũng không l9ên tiếng phản đối.
Cuộc đối thoại của họ chỉ dừng lại ở vấn đề liệu có ở lại Đôn Hoàng cả đời hay không, sau đó Kỳ Dư tới tìm6 Giang Chấp, nói:
Bác sĩ Giang, anh tới đây xem một chút.
Ngón tay vẫn còn hơi run rẩy.
Cánh cửa bị ai đó gõ cồng cộc, một lúc lâu rồi, cô tỉnh dậy được một phần cũng là nhờ tiếng gõ cửa này.
Cảm giác sau khi tỉnh dậy, phát hiện tất cả chỉ là một cơn ác mộng thật tuyệt.
Tạ ơn trời đất.
Giang Chấp!
Cô hét đến mức chính bản thân cũng choàng tỉnh.
Họ đi cả rồi ư?
Không thể nào, đi cũng phải gọi cô một tiếng chứ. Cô nằm gục ngay bên cạnh pho tượng, không bé nhỏ đến mức khiến họ không nhìn thấy chứ? Trong lúc nghi vấn thì cô nghe thấy có một âm thanh dữ dội vọng tới, giống như đang có sấm rung bên ngoài hang vậy, nhưng nghe kỹ lại thấy không giống.
Cô run lên, sắc mặt đột ngột tái nhợt.
Là sống núi sập xuống!
Giang Chấp đâu?
Tiêu Dã cùng mọi người đâu?
Sau khi thấy cô mở cửa ra, anh ấy giơ tay lên gõ gõ vào mặt đồng hồ đeo tay:
Đã mấy giờ rồi mà còn chưa đánh răng rửa mặt? Thịnh Đường, chiều nay em đừng có cho anh leo cây đấy nhé.
Thịnh Đường yếu ớt dựa vào cánh cửa, thật sự sau một cơn ác mộng không khác gì bị đoạt mất ba phần hồn bảy phần phách.
Thịnh Đường cảm thấy cả người mình vẫn đang chìm vào nỗi khiếp sợ trong cơn mơ. Cô cố gắng từ từ rút lui trở về hiện thực, cúi đầu xuống nhìn, hai bàn tay cuộn lại rất chặt, lòng bàn tay đau đớn.
Buông tay ra.
Cô hét lớn một tiếng nhưng âm thanh bị nhấn chìm giữa tiếng đá núi ầm ầm va chạm.
Sau đó cô quay phắt đầu lại, mượn chút ánh sáng yếu ớt nhìn vào tận sâu trong hang đá thì chợt thấy có người nằm sấp ở đó, bất động. Trên đỉnh đầu có một tảng đá lớn đang rớt từ trên xuống…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.