Chương 279: THẾ NÊN CHÁU MỚI TỚI ĐÂY
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 838 chữ
- 2022-02-06 09:28:33
Hôm nay bà Tiêu diện một bộ đồ cao cấp được đặt làm riêng, chiếc váy màu trắng trân châu làm tôn lên làn da tuyệt đẹp của bà. Vì sợ nóng, thế nên bà 8cố gắng sống ở những khu vực có mức độ tia tử ngoại khá thấp, quanh năm suốt tháng khi đi ra ngoài không che ô thì cũng phải bôi đủ kem chống nắng, 3thế nên làn da lão hóa chậm hơn những người cùng tuổi, cộng thêm thường ngày bà cực kỳ chú trọng việc bảo dưỡng da, nên trông bà và nói chỉ hơn Tiêu9 Dã vài ba tuổi cũng có người tin.
Bà Tiêu vốn đã đẹp sẵn, đi tới đâu thi thoảng cũng có người tiến tới bắt chuyện. Lúc bước vào trong quán 6cà phê, Tiêu Dã đã bắt gặp ánh mắt của không ít người đàn ông liếc về phía mẹ mình. Anh thầm nghĩ trong lòng: Bố à, bố cứ chiều đi, cứ ra vẻ đi, thậ5t sự không sợ một ngày nào đó vợ bố bị người đàn ông khác giật mất à?
Không sai một phút, cánh cửa quán cà phê được đẩy ra, một người tiến vào.
Tiêu Dã ngồi quay lưng về phía cửa nên không trông thấy gì, bà Tiêu ban đầu cũng không nghĩ ngợi xa xôi, vì còn đang mải nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính sát sàn đợi một cô gái xứng với danh hiệu
nổi bật trong ngàn vạn người
. Kết quả, người đó lại đi thẳng về phía bên này, kéo chiếc ghế bên cạnh ra, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dã.
Sau đó chào hỏi một cách khiêm tốn và lịch thiệp:
Cháu chào bác gái.
Âm thanh vang lên bên tai lại là giọng nói của đàn ông, quả thực khiến Tiêu Dã giật nảy mình. Anh ấy ngước mắt lên, con ngươi suýt chút nữa thì rớt ra ngoài vì mở quá to.
Thế mới nói công việc ở đây có cái gì hay ho? Thời tiết oi ả không nói, ngày nào cũng như người vừa từ dưới bùn lầy chui lên vậy, con xem đầu tóc của con sắp dựng đứng hết lên rồi, thật sự là quá lôi thôi, luộm thuộm.
Bà Tiêu không vui:
Hơn nữa, hôm nay là một ngày giống mọi ngày hay sao? Bình thường con sống quá cẩu thả rồi, hôm nay là ngày con dẫn bạn gái tới, ơ, mà bạn gái con đâu?
Tiêu Dã ra hiệu cho bà nhìn đồng hồ:
Chúng ta hẹn nhau lúc ba rưỡi chiều, còn mười phút nữa cơ mà. Cô ấy có công việc gấp cần giải quyết. Mẹ yên tâm đi, sẽ tới đúng giờ mà, lúc con tới trên đường còn liên lạc, gửi định vị chỗ này cho cô ấy nữa.
Chắc chắn là phải xinh rồi.
Tiêu Dã nói:
Mắt nhìn người của con trai mẹ thế nào chứ? Người con để ý chắc chắn là nổi bật trong ngàn vạn người.
Tiêu Dã có mắt nhìn người thế nào thì bà Tiêu không biết, cũng chưa có đối tượng để tham khảo, nhưng nếu là nổi bật trong ngàn vạn người thì bà rất mong chờ.
Tiêu Dã đáp qua quýt:
Mẹ, chẳng phải mẹ nói chỉ cần con chịu yêu người tử tế thì mẹ sẽ không hỏi han tới tình hình nhà người ta hay sao? Nhất là chuyện môn đăng hộ đối.
Mẹ biết, thì mẹ cũng chỉ hỏi cho biết vậy thôi.
Bà Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi:
Vậy xinh hay xấu chắc mẹ được hỏi chứ hả?
Bà Tiêu trừng mắt với anh:
Con phải hiểu rõ một chuyện, mẹ tới đây không phải để gặp mặt con, thế nên con đến sớm hay đến muộn đối với mẹ chẳng hề quan trọng.
Tiêu Dã chép miệng hai cái, chắc chắn là không tìm ra được một lý do hợp lý để phản bác lại.
Lần trước Tiêu Tiêu về nhà, khóc nức nở nói con có người yêu rồi, sở dĩ đồng ý đi gặp mặt nó chẳng qua là vì con và đối phương đang giận dỗi. Người con thích chính là người hôm nay mẹ sắp gặp phải không?
Tiêu Dã gật đầu:
Đúng vậy.
…
Ba rưỡi chiều.
Bà Tiêu thở dài lắc đầu:
Tiêu Dã ơi là Tiêu Dã, nói con độc thân dựa vào thực lực không oan uổng cho con chút nào, con không thể đợi con bé rồi cùng tới hay sao?
Thì vì con sợ mẹ sốt ruột đó.
Vừa nghe xong câu này, bà Tiêu liền trở nên hoạt bát hơn hẳn, ánh mắt ban nãy vẫn còn lạnh lùng, kiêu ngạo, bây giờ sáng lấp lánh như hai viên kim cương.
Cô gái ấy làm nghề gì? Gia cảnh thế nào? Bố mẹ nhà người ta làm nghề gì?
Bà Tiêu ngồi đối diện quả thực cũng thảng thốt, lát sau mới nói:
Cậu là?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.