Chương 281: LÀM SAO ANH BIẾT EM SẼ KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM


Môi lưỡi cô chẳng mấy chốc thấm đẫm mùi hương của anh.

Sạch sẽ, lại có chút mùi thuốc lá thoang thoảng.
Giang Chấp buông cô ra trước, hơi thở rõ ràng trở nên gấp gáp hơn, ánh mắt cũng sâu thẳm hơn mấy phần. Thịnh Đường chưa thỏa mãn, cô ai oán với anh:
Hôn thêm chút đi.

Chiêu này vượt ra ngoài dự liệu của Giang Chấp. Anh ngẩn người, giữ chặt lấy đầu cô, xoay một cái rồi bấu nhẹ lên má cô:
Nhìn ra rồi, em là điển hình cho mẫu người châm lửa rồi bỏ chạy, hoàn toàn không chịu trách nhiệm.

Giang Chấp
ừm
một tiếng. Anh kéo tay cô qua, tiện thể ấn cô ngồi xuống ghế:
Khuấy xong chỗ tro rạ này đã.


Hả? Em…


Không nhiều việc lắm đâu, với năng suất làm việc của em sẽ hoàn thành rất nhanh thôi.
Nói rồi, Giang Chấp rướn người đeo găng tay lên cho cô, sau đó từ phía sau vòng qua ôm lấy cô:
Sau này em phải năng ở trong phòng thí nghiệm hơn.

Thịnh Đường quả thật không hiểu:
Công việc này bắt buộc phải làm ngay bây giờ ư? Anh nhìn quần áo của em này, em còn không mặc đồ làm việc, sẽ làm bẩn hết.

Thịnh Đường cảm thấy mình lại như trở thành động vật thân mềm.
Thấy cô ngầm chấp nhận, Giang Chấp mỉm cười, đứng thẳng dậy, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó rời khỏi phòng thí nghiệm.
Thấy anh có vẻ không giống như đang đùa giỡn, Thịnh Đường cũng biết sợ dần.
Cô buông anh ra, đứng sang phía đối diện, ngăn cách ở giữa là tro rạ chất thành một đống nhỏ. Cô chắp tay sau lưng, nhàn nhã hỏi anh:
Sư phụ, thầy còn gì căn dặn không ạ? Nếu hết rồi thì em đi đây.

Đầu tiên, Thịnh Đường ngây ra, sau đó cô đứng lên đi ra trước cửa, bên trong không mở ra được, chỉ có thể mở từ phía bên ngoài… Giang Chấp không cẩn thận tiện tay khóa cửa ư?
Cô gõ cửa rầm rầm:
Này, anh khóa trái cửa rồi!

Giây phút nhìn thấy Giang Chấp, anh ấy tự động cảm nhận được một sự bất an theo bản năng.
Anh ấy biết ngay với tính khí của Giang Chấp sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn mà. Đương nhiên, nếu Giang Chấp xù lông lên, anh ấy cũng sẽ có cách đối phó. Nhưng chỉ không ngờ Giang Chấp lại lướt tới nhẹ nhàng như một cơn gió, nhìn thế này, chắc chắn trong bụng Giang Chấp đầy những mưu đồ đen tối.
Thịnh Đường cười hì hì hỏi:
Làm sao anh biết em sẽ không chịu trách nhiệm?


Đừng có ghẹo anh.
Hơi thở của Giang Chấp đục dần, anh bặm môi lại:
Anh không nhịn được với em quá lâu đâu, thế nên em bớt dương dương tự đắc trước mặt anh. Thật sự tới một ngày như vậy, em đừng trách anh ức hiếp em.

Thật ra điều cô muốn nói là khuấy tro rạ khuấy lúc nào mà chẳng được? Hôm nay cô còn phải đi gặp mặt người ta nữa, đâu thể đi tới đó với gương mặt nhem nhuốc bẩn thỉu chứ? Quay về nhà thay lại thì chưa chắc đã kịp.

Đương nhiên, chỗ tro rạ này anh còn đang đợi để sử dụng, còn về quần áo của em thì…
Giang Chấp cúi đầu xuống ngắm nghía rồi nhướng mày:
Cũng không thể gọi là bẩn hay sạch được.


Tiêu Dã dĩ nhiên chẳng thể biết rõ tình huống bị lừa gạt của Thịnh Đường, vẫn cứ ngây người ngồi đợi trong quán cà phê.

Gấp gì chứ? Qua đây giúp anh chút việc vặt.
Nói rồi Giang Chấp đứng dậy, gỡ găng tay ra đưa về phía cô.

Làm việc? Bây giờ hả?
Thịnh Đường có chút ngần ngại nhưng cuối cùng vẫn tiến lên.
Thịnh Đường cảm thấy không ổn, lại đập cửa thêm mấy cái nữa nhưng bên ngoài vẫn không có phản ứng gì.
Cô chạm tay vào chiếc di động trong túi, không có nữa.
Khi anh vừa đi ra khỏi cửa, Thịnh Đường chưa cảm thấy gì, nhưng chợt nghe thấy tiếng khóa cửa lạch cạch.
Ấy?
Cô như sực tỉnh, gân cổ gào lên qua cánh cửa:
Giang Chấp, anh quá đáng lắm quá rồi!

Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Giang Chấp đang cười, còn có cả tiếng huýt sáo, mỗi lúc một xa cô hơn…
Thịnh Đường không đẩy8 anh ra, ngược lại càng chìm đắm hơn vào đó. Cô thích anh như thế này, cũng thích mùi hương của anh, mỗi lần gần gũi đều khiến cô cảm thấy c3àng thấu hiểu anh hơn một chút. Ở trong mắt cô, Giang Chấp vốn dĩ là truyền kỳ, là vinh quang. Sau khi biết mối quan hệ giữa anh và Tiết Phạ9n, cô lại càng tò mò về anh hơn nữa.
Anh ngông cuồng, anh ngạo mạn, anh xa cách tập thể, anh độc miệng, anh bất kham, nhưng đối với 6cô anh vừa dịu dàng lại đầy kiên nhẫn, còn có một sự quan tâm chăm sóc cũng như giảng giải nhẹ nhàng, tỉ mỉ. Một con người phức tạp và đầy m5âu thuẫn như anh phải chăng đều có liên quan tới những trải nghiệm từ khi còn nhỏ?
Vốn dĩ đã là một bộ đồ bà già lấm lem bụi bẩn.
Thịnh Đường vừa định phản bác thì Giang Chấp đã đặt dụng cụ vào trong tay cô. Bàn tay lớn của anh men theo cánh tay cô trượt xuống vòng eo thon gọn, vừa như vuốt ve, cọ xát vừa như giữ cô lại, giọng nói trầm ấm ngậm cười:
Cố gắng làm việc đi, làm cho tốt, thầy sẽ thưởng cho em.

Ngoài cửa không có động tĩnh gì.
Không thể đi nhanh đến vậy được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.