Chương 283: AI NÓI TÔI KHÔNG CÓ Ý ĐỊNH CƯỚI CÔ ẤY?


Tiêu Dã loạng choạng giây lát, sau khi đứng vững lại thì quát:
Cậu chưa lấy vợ, cô ấy chưa lấy chồng, tôi cứ có suy nghĩ với cô 8ấy đấy, thì sao nào? Phạm pháp à? Nói thế nào đi nữa tôi cũng được coi là quang minh chính đại. Cậu thì sao, nghĩ ra mấy chiêu t3rò này để hãm hại tôi?



Hại cậu ư?
Giang Chấp cười khẩy:
Chí ít tạm thời cậu sẽ không bị ép phải rời khỏi Đôn Hoàng n9ữa, đúng chưa? Cậu nói xem, tôi đang hại cậu hay đang giúp cậu?


Tiêu Dã cố gắng kiềm chế cảm xúc, cười khẩy:
Cậu cảm t6hấy mẹ tôi sẽ tin sao? Ha, nếu như bà dễ bị lừa gạt như vậy thì may quá.

Giang Chấp dừng lại ở ngã tư, nhìn tấm biển báo đèn đỏ với đồng hồ đếm ngược ở phía xa, trầm mặc.
Tiêu Dã đứng ngay bên cạnh anh, ánh nắng mặt trời chói chang trên đỉnh đầu khiến anh ấy bực bội, nhưng điều càng khiến anh ấy bực bội hơn thế là sự trầm mặc của Giang Chấp. Anh ấy kẹp điếu thuốc trên tay, nhưng cũng chẳng định hút nữa, tiện tay ấn đầu điều thuốc xuống bờ đá xung quanh bồn hoa bên cạnh, dập tắt.
Đầu lọc cầm trong tay vẫn còn hơi nóng, ngón cái và ngón trỏ của anh ấy vân vê đầu lọc rồi từ từ bóp nát.
Tiêu Dã lấy bao thuốc lá ra, đưa cho Giang Chấp một điếu, tự mình ngậm một điếu rồi châm lửa, rít một hơi, nhả khói ra rồi nói:
Giang Chấp, trên đời này có một loại người như cậu, có thể nói đen thành trắng, tâm địa độc ác cũng có thể nói thành lương thiện, vô tội.


Tâm tư có lương thiện hay không không quan trọng, đạt được mục đích mới là mấu chốt.
Giang Chấp châm thuốc.
Tiêu Dã càng nghĩ càng thấy ấm ức, phì khói ra:
Shit, tiểu gia đây cứ thích để ý đến Đường Đường đấy, sao nào!


Chắc chắn là bác gái không tin.
Giang Chấp x5ốc lại cổ áo, phần xương hõm vai xuất hiện một vết đỏ, ban nãy Tiêu Dã cũng không nhẹ tay chút nào.

Ông đây đâu phải diễn viên chuyên nghiệp, bác gái tin lời tôi nói mới là lạ đó. Thêm nữa, con trai của mình là người như thế nào, người làm mẹ chẳng lẽ lại không rõ? Cậu ấy hả?
Anh quan sát một lượt từ trên xuống dưới:
Thật sự muốn bẻ cong còn tốn chút sức đấy.


Đừng có nói linh tinh mấy lời vô dụng với tôi.
Tiêu Dã cảm thấy bực dọc:
Nếu như thanh danh của tôi mà bị hủy hoại, Giang Chấp, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời.


Chẳng sao cả.
Giang Chấp không tức giận, ngữ khí vẫn rất từ tốn và chậm rãi:
Cùng lắm thì biết một lần, tôi sẽ chấn chỉnh cậu một lần.

Tiêu Dã bày ra nét mặt không vui chút nào:
Cậu nói xem, cậu đâu có ý định ở lại Trung Quốc, cậu trêu chọc Thịnh Đường làm gì chứ? Cậu có thể vì cô ấy mà từ nay ở hẳn Trung Quốc sao?

Đường cho người đi bộ, đèn đỏ phía trước bật sáng.

Ô, cậu còn có thanh danh nữa cơ đấy?
Giang Chấp phì cười, quay người định bỏ đi, buông lại một câu:
Thanh danh của cậu đáng mấy đồng? Tôi có thể bảo đảm khoảng thời gian này chí ít cậu sẽ không phải đi xem mắt nữa, không phải rời khỏi Đôn Hoàng, ai được lợi hơn ai?

Tiêu Dã đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới bám theo.
Hai người họ không lái xe, đằng nào cũng chỉ cần đi xuyên qua vài con đường là về tới chung cư, nên họ cũng không có ý định bắt xe. Hai người đàn ông cao to, đi song song trên đường, dáng người đĩnh đạc, ngoài hình xuất chúng, dĩ nhiên sẽ cực kỳ nổi bật, xung quanh có không ít ánh mắt dính chặt vào người họ không thể rời đi.

Giang Chấp.
Anh ấy cất giọng chân thành:
Tôi nói thật, nếu như cậu không có ý định ở lại Trung Quốc lâu dài thì cậu phải sớm dứt khoát với Thịnh Đường đi, đừng làm lỡ dở người ta. Thịnh Đường là một cô gái tốt, tôi có thể nhìn ra được cô ấy thật lòng thích cậu. Cậu đừng vì phút sung sướng nhất thời mà chà đạp tình cảm chân thành của người ta đấy.



Tôi cũng chân thành với cô ấy.
Giang Chấp lên tiếng khẽ khàng:
Tiêu Dã, tôi chưa từng thích cô gái nào như thích cô ấy cả.



Phải, cậu chân thành, cậu thích cô ấy, rồi sao nữa?


Giang Chấp lại bị hỏi đến trầm mặc.

Tiêu Dã động lòng trắc ẩn, ngẫm nghĩ rồi nói:
Đường Đường thích Đôn Hoàng, có thể, cậu hãy suy nghĩ về việc ở lại Đôn Hoàng vì cô ấy, không đi nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.