Chương 286: GẶP MẶT ANH
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 889 chữ
- 2022-02-06 09:28:50
Giang Chấp trong lòng sáng như gương, chắc chắn là cô đã nghe nói về chuyện chiều nay rồi. Chưa được anh đồng ý, lại dám c8ùng người đàn ông khác đi gặp bố mẹ của anh ta ư? Nói trắng ra, đây cũng là một kiểu phản bội về tinh thần. Cô gái này xe3m ra vẫn còn rất tỉnh táo, biết mình đã làm sai.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay về phía cô:
Qua đây.
Ngón tay mảnh dẻ, đầu ngón tay thon gọn, vết màu đỏ đó lại càng làm nổi bật ngón tay trắng trẻo của cô. Giang Chấp nhìn theo như bị mê hoặc vậy. Khi há miệng ra, anh không ăn miếng bánh mai chua trên dĩa mà không kìm được lòng mình, ngậm ngón tay cô vào miệng.
Nhẹ nhàng mút mát…
Giang Chấp ôm chặt eo cô, cánh tay hơi dùng sức một chút, khiến cô ngồi thẳng lên chân anh.
Tư thế này…
Thịnh Đường chỉ cảm thấy đầu óc như sắp bay lên trời rồi, trái tim cũng run lên theo động tác của anh.
Cô rút tay về, tiện thể nhét miếng bánh vào miệng anh, ngay sau đó lại nhanh chóng nhét cho anh thêm một miếng nữa.
Giang Chấp không biết những gì cô suy nghĩ trong lòng, nhưng câu trả lời này khiến anh rất hài lòng. Thấy khóe miệng anh giãn ra, Thịnh Đường áp sát, cười trừ:
Anh có muốn nếm tay nghề của em không? Vừa về là em đã làm luôn rồi, vất vả lắm đấy.
Đương nhiên là phải nếm thử rồi.
Giang Chấp gật đầu ngay.
Thịnh Đường hắng giọng, ngồi thẳng lưng, hơi ưỡn ngực, hai tay ôm lấy gương mặt Giang Chấp, vẻ rất nghiêm nghị…
Tim cô đập loạn như một chú hươu đâm đầu chạy, đâm khắp nơi.
Tiểu Thất.
Giang Chấp ngẩng đầu nhìn cô:
Sau này nếu Tiêu Dã còn có những yêu cầu như vậy, tuyệt đối không được đồng ý, nghe rõ chưa?
Đâu có.
Thịnh Đường ôm chặt lấy cổ anh:
Em cam tâm tình nguyện lắm luôn.
Cô nghĩ thầm trong bụng: Không để cô đi sao không nói từ đầu? Trước đó có thấy anh biểu hiện thái độ gì đâu.
Thế nào gọi là khó lòng hưởng thụ ân huệ của mỹ nhân? Giang Chấp cảm thấy, ân huệ của mỹ nhân này nhận cứ gọi là sung sướng.
Thịnh Đường đích thân đút vào miệng anh, rồi nũng nịu hỏi một câu:
Ngon không?
T9hịnh Đường ngoan ngoãn xích lại gần anh.
Vừa đặt tay lên trên, liền thấy Giang Chấp thu tay lại, cô theo đà kéo n6gã vào lòng anh.
Có thiệt thòi hay không tính sau, em tìm anh là chuyện nghiêm túc đấy chứ.
Nói rồi, Thịnh Đường tiếp tục nhét một miếng bánh mai chua vào miệng anh.
Còn có chuyện nghiêm túc cơ đấy?
Em không thử, làm sao biết hiện thực còn tuyệt vời hơn tưởng tượng?
Thịnh Đường ngẫm nghĩ:
Em cần phải rèn luyện thêm một chút.
Trong miệng Giang Chấp toàn là bánh mai chua khiến anh không thốt nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
Em cứ nói thẳng luôn nhé?
Bảo ai già đấy hả, hửm?
Giang Chấp mạnh tay bấu vào eo cô.
Khiến Thịnh Đường cảm thấy 5vừa đau vừa nhột, cô bật cười giãy giụa, van xin:
Không phải không phải, em lỡ lời, lỡ lời còn không được hay sao?
Giang Chấp đang định thò tay ra thì nghe thấy Thịnh Đường nói:
Để đó em làm cho.
Giây phút tiếp theo…
Thịnh Đường
ồ
một tiếng.
Giang Chấp nhướng mày:
Xem ra có vẻ không mấy cam tâm tình nguyện.
Giang Chấp cười, lúng búng nói:
Chẳng phải em mong anh làm chút gì đó với em sao? Đến lúc làm thật, em lại sợ à?
Thì… lý tưởng và hiện thực luôn có chút khoảng cách mà, đúng không?
Rèn luyện?
Giang Chấp không nhịn được cười:
Đường Tiểu Thất, em đang rèn luyện bản thân em hay bắt anh rèn luyện đấy? Em thật sự nghĩ mình đang độ kiếp à? Nửa đêm nửa hôm, em cứ chạy sang nhà anh như vậy, ai cho em cái dũng khí tin tưởng vững chắc rằng mình sẽ không chịu thiệt thòi?
Ngon lắm.
Vào miệng mềm mại, chua chua ngọt ngọt, răng miệng còn lưu lại hương thơm, uống thêm một hớp nước lọc, quả nhiên đúng như cô nói, mùi vị lưu mãi không tan. Cô lại xiên thêm một miếng đưa cho anh, ngón tay không cẩn thận dính chút sốt.
Không cho động đậy à…
Thịnh Đường cố gắng giữ nguyên tư thế không thay đổi, sau đó dùng trái tim để cảm nhận sự… rắn chắc của anh.
Cô hơi nhúc nhích.
Giang Chấp
sh
một tiếng, quát khẽ:
Đừng cử động lung tung.
À… Anh nên có tâm lý chuẩn bị.
Có vẻ nghiêm túc lắm đây.
Giang Chấp lại tiếp tục gật đầu.
Thịnh Đường liếm môi:
Là thế này, em ở Đôn Hoàng như thế này, thật ra phía bố mẹ em hoàn toàn không thể yên tâm được, cảm thấy em một mình ở đây không quen đường quen lối, công việc đã vất vả, cực nhọc thì thôi, cuộc sống bình thường cũng lại không có ai chăm sóc…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.