Chương 303: GIẢI TÁN


Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay có uống muộn đến mấy, ăn muộn đến mấy cũng được. Hang số 0 đã được đóng lại, thứ đợi chờ họ kế tiếp là8 kế hoạch khôi phục các hang đá khác được sắp xếp.

Với các ngành nghề bình thường, nếu ngày hôm sau không có việc gì để làm t3hì sẽ là một chuyện cực kỳ phấn khích, uống chưa say khó mà có thể rã đám. Chỉ là tâm trạng của nhóm Sáu Viên Thịt Bằm ai nấy đều khô9ng vui, bầu không khí cực kỳ bí bách.
Vào những buổi tụ tập bình thường, Giang Chấp đều là người nói ít, chỉ thích uống trà sữa nhìn mấy người họ đùa đùa nghịch nghịch, hôm nay anh lại trầm mặc một cách khác thường.
Rất lâu sau anh mới ngẩng đầu lên, nói:
Đúng vậy, giải tán.

Giang Chấp rót rượu cho Thịnh Đường dưới ánh mắt đầy tội nghiệp của cô, không nhiều, chỉ nửa cốc. Thịnh Đường hai tay bưng cốc rượu, cẩn thận như ôm một viên gạch vàng vậy.
Tiêu Dã nâng cốc rượu lên trước, ngửa đầu uống cạn.
Anh không thích uống rượu, về điểm này, toàn bộ các thành viên của nhóm Sáu Viên Thịt Bằm đều biết rõ.
Nhưng tối nay Tiêu Dã đã rót rượu cho anh mà anh cũng không từ chối.
Kỳ Dư lẩm bẩm một câu:
Tôi có nói sai đâu, cứ nghĩ hang số 0 lần này sẽ trở thành tác phẩm kết thúc sự nghiệp của tôi chứ…


Kết thúc sự nghiệp gì chứ?
Thẩm Dao tai thính, hỏi một câu.
Trước mặt Thịnh Đường bày một bình hồng trà lạnh. Nghĩ một chút, cô với lấy một chiếc cốc qua, định rót rượu ra, nhưng Giang Chấp đã vươn tay ra giằng lấy chai rượu, nói nhỏ với cô: Em thì đừng uống.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy rõ sự nặng nề trong đôi mắt anh, nhẹ nhàng nói một câu:
Chỉ uống một chút xíu thôi.

Sau đó lại rót đầy cho mọi người.
Sau khi nhấp môi nửa cốc, anh ấy nhìn về phía mọi người:
Mọi người suy nghĩ thế nào?

Tối nay Thẩm Dao cũng liều mình, giống như Tiêu Dã, lại bồi thêm nửa cốc rượu vào bụng, rồi đặt cốc rượu xuống và nói:
Nghe ý của Giáo sư Hồ thì Viện sẽ sắp xếp các hang khác cho chúng ta.

Kỳ Dư ngẩng đầu lên hỏi:
Vậy tức là nhóm Sáu Viên Thịt Bằm chúng ta sẽ giải tán từ đây?

Thức ăn đã được bê lên đủ rồi mà chẳng ai có tâm trạng động đũa.
Nhưng rượu thì6 đã được rót đầy.
Kỳ Dư ngồi đối diện Thịnh Đường, nhìn thấy cảnh này bèn nói:
Để Đường Đường uống đi. Cô ấy cũng đâu phải trẻ vị thành niên, vả lại, sau buổi tụ tập tối nay, lần sau chẳng biết phải đợi tới lúc nào nữa.

La Chiếm ngồi kế bên cạnh anh ấy bèn huých nhẹ vào người anh ấy.
Kỳ Dư khoát tay, tâm trạng cũng khá tệ:
Ý của tôi là, tác phẩm đắc ý của tôi.

La Chiếm đánh mắt nhìn anh ấy một cái rất nhanh, không nói năng gì.
Thẩm Dao không trả lời, cô ấy nhìn về phía Giang Chấp.
Tiêu Dã cũng quay đầu nhìn Giang Chấp chằm chằm.
Thịnh Đường cúi đầu không nói gì, từng cơn buồn bã dâng lên trong lòng. Nói thật lòng, cô rất thích nhóm Sáu Viên Thịt Bằm. Trước đây ở Đôn Hoàng, cô đều một mình làm công tác sao chép, trong hang cũng có các thầy làm khôi phục bích họa khác, mọi người có lúc nói nói cười cười cũng rất vui nhưng không được giống như Sáu Viên Thịt Bằm, là một thể với cô.
Cô cảm thấy từ ngày có Sáu Viên Thịt Bằm, cô mới tìm thấy được cảm giác thuộc về một nơi nào đó.
Kể cả một người một giọt rượu không uống như Thẩm Dao hôm nay cũng tự động rót cho mình đầy cốc.
Mỗ5i lần Giang Chấp ra ngoài ăn cơm hầu như đều không bao giờ uống rượu, trừ phi ở trong một tình huống cực kỳ đặc biệt. Còn bình thường sẽ là họ uống bao nhiêu rượu thì anh sẽ uống gấp đôi số trà sữa.
Thẩm Dao khẽ cắn môi, nét mặt bịn rịn:
Vậy… toàn bộ nhóm chúng ta không thể cùng đi nhận một hang khác hay sao?



Đúng vậy!
Mắt Kỳ Dư sáng rực lên:
Ngày mai chúng ta sẽ cùng tới đề xuất với Giáo sư Hồ. Dù sao cũng là do người làm, vậy thì làm với nhóm cũ chắc chắn sẽ phối hợp nhịp nhàng hơn chứ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.