Chương 310: ANH CHÍNH LÀ HÌNH TƯỢNG “VỪA ĐẸP LẠI VỪA THẢM” ĐÂY MÀ


Giang Chấp nghĩ mãi vẫn thấy không hiểu. Một Đôn Hoàng khắc nghiệt đến mức này, vì sao có thể khiến Tiết Cố Tiên kiên quyết không8 chịu rời đi như bị ma nhập vậy?


Anh đã đi tìm ông.


Thịnh Đường giật mình:
Tìm?

Cô nhìn Giang Chấp.
Bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này sở hữu một sức bền bỉ đáng sợ. Một hoàn cảnh môi trường khắc nghiệt như vậy, anh đã vượt qua bằng cách nào? Rất lâu sau, cô lẩm bẩm:
Nhưng mà… tỉ lệ tìm được người bằng cách này là rất thấp.

Giang Chấp cười khổ.
Anh không thể nhúc nhích được, hơi thở dường như cũng mỏng manh như tơ. Nhưng cơ thể lại giống như được ngồi cỗ máy thời gian trở về cái ngày mẹ được đưa vào trong bệnh viện. Ở trên xe cấp cứu anh đã ra sức nắm chặt tay mẹ, nói với bà: Mẹ đừng ngủ, đừng ngủ…
Giang Chấp nắm lấy tay Thịnh Đường, nói thầm thì:
Đôn Hoàng đối với mọi người có thể là tín ngưỡng, nhưng đối với anh mà nói lại là một cơn ác mộng. Bao năm qua, anh thường xuyên mơ thấy cảnh mình bị gió cát Gobi vùi lấp, cho dù đã tỉnh mộng rồi thì cảm giác nghẹt thở ấy vẫn còn nguyên.

Nỗi sợ hãi và sự bài xích anh đối với Đôn Hoàng đã được chôn sâu trong cốt tủy. Quay trở lại Đôn Hoàng, cho dù là một ngày trời quang mây tạnh thì trước mắt anh cũng sẽ tái hiện lại cảnh tượng những xoáy cát nuốt chửng trời đất.
Đôn Hoàng có lẽ là một kiếp số trong lòng anh chăng. Anh kháng cự nơi này nhưng lại không thể xóa bỏ chấp niệm muốn tìm Tiết Cố Tiên mà một lần nữa quay trở lại Đôn Hoàng. Nào ai biết ở lại Đôn Hoàng lâu thêm một ngày, trái tim anh lại nặng nề thêm một phần.
Thịnh Đường lại nhớ tới cây đàn vĩ cầm trong phòng làm việc của anh, hóa ra nó là của mẹ anh, dòng chữ bên trên được ai khắc lên đó? Tiết Cố Tiên ư?

Vậy anh đã thoát ra khỏi sa mạc Gobi bằng cách nào?

Thịnh Đường đau lòng ôm chặt lấy anh, nhất thời cũng không biết nên nói lời gì để an ủi anh.
Cô sùng bái anh, ngưỡng mộ anh, ở trong mắt cô, anh là một người sống trong hào quang, kiêu hãnh và không có điều gì là không thể làm được. Nhưng khi thật sự tới gần anh, càng len lỏi vào sâu trong lòng anh cô lại càng có thể nhìn thấy những đau đớn của anh.
Để cô biết rằng, hóa ra người đàn ông mà cô kính trọng như vậy không hề hoàn hảo. Anh cũng biết đau, cũng sẽ yếu đuối, cũng sẽ thương tích khắp người, cuối cùng trơ trọi và cô độc như một đứa trẻ.
Phải rồi, tỉ lệ rất thấp.
Hoặc có thể nói chẳng ai lại tìm người bằng cách ấy cả, chỉ có một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, đeo trên lưng chỗ đồ tiếp tế đơn giản, tiến sâu vào trong đại mạc, đây nào có gọi là tìm người? Rõ ràng là nộp mạng.
Nhưng lúc đó anh rất cố chấp, chỉ có duy nhất một suy nghĩ là tìm bằng được Tiết Cố Tiên. Anh muốn tìm ông để hỏi cho rõ ràng: Vì sao ông lại thất hẹn, vì sao ông đã hứa hẹn lại nuốt lời?

Anh không biết mình đã đi bao lâu trên Gobi, sau đó giây phút bị lốc cát cuốn đi và vùi lấp anh đã nghĩ, nếu được chết như thế này thì cũng tốt, chưa biết chừng lại thật sự có thể gặp lại bố anh, sau đó có thể hỏi ông vì sao lại gạt anh.

Cát vàng của Tây Bắc luôn đi kèm với lốc cát, khi nó xoáy rất nhanh trên Gobi sẽ trở thành một thảm họa tự nhiên có thể hủy diệt tất cả. Anh liều mạng chạy trốn, cũng mấy lần vào sinh ra tử, nhưng cuối cùng đến giây phút bị nuốt chửng thì lại không thấy sợ hãi nữa.
Những hạt cát đánh lên cơ thể khiến anh đau đớn, làn da hở ra ngoài không khí đã tê bì rồi, trong lúc mơ mơ màng màng, anh dường như đã thật sự nhìn thấy Tiết Cố Tiên, và đưa tay về phía ông.
Giang Chấp gật đầu, 3ánh mắt sa sầm lại:
Men theo tuyến đường phía Tây của Đôn Hoàng, từ Dương Quan, Ngọc Môn Quan, Hàn Trường Thành rồi tới Thành p9hố ma quỷ, cuối cùng tới Lop Nur, cứ tìm mãi như thế…

Thịnh Đường trợn tròn mắt, thảng thốt:
… Anh? Một mình ư?

<6br>Giang Chấp gật đầu.
Thịnh Đường hoàn toàn bất ngờ. Ông trời ơi, một cậu thiếu niên mười mấy tuổi đã phải một mình đi 5con đường dài như thế sao? Rời khỏi khu trung tâm của Đôn Hoàng, toàn bộ tuyến đường phía Tây ngoài cát vàng ra thì chỉ còn sa mạc, không có trạm cứu hộ, không có bất cứ nơi nào để dừng chân nghỉ ngơi, anh…
Giang Chấp mệt rồi, dựa hẳn cả người vào đó:
Chính Giáo sư Hồ đã tìm đội cứu hộ.

Ông ấy cứu anh một mạng nhưng cũng đồng thời không dám để anh ở lại Trung Quốc nữa, sợ rằng anh lại suy nghĩ không thông suốt mà tiếp tục chui vào trong đại mạc. Ông ấy nói với anh bằng giọng răn dạy chân thành: Bất luận thế nào, Viện cũng sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm bố của anh, có bất kỳ tin tức gì ông ấy sẽ lập tức liên lạc với anh ngay.
Giang Chấp của khi đó cũng đã thoi thóp hơi thở tàn rồi, sau khi ở trong bệnh viện bình phục được mấy ngày, anh được nhà họ Trình đón đi.
Nghe tới đây, Thịnh Đường liền cảm thấy không thoải mái trong lòng, lại là nhà họ Trình đó. Cô hỏi anh: Ở nước ngoài anh không còn người thân nào khác sao?

Giang Chấp lắc đầu.

Giang Trân Trân tuy không phải là con một trong nhà nhưng từ ngày bố mẹ bà qua đời, cho dù là người thân trong nhà bà cũng đã cắt đứt liên lạc. Năm xưa Giang Trân Trân dứt áo ra đi, dẫn theo Giang Chấp ra nước ngoài phát triển cũng hoàn toàn dựa hết vào năng lực của bản thân, còn chuyện ở Trung Quốc, nhà họ Tiết còn có thân thích nào khác, họ càng chẳng hay biết gì.

Vì giao tình của hai gia đình, có thể nói là nhà họ Trình chăm sóc Giang Chấp cực kỳ chu đáo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.