Chương 341: MỌI NGƯỜI ĐÃ GẶP MA BAO GIỜ CHƯA, TÔI TỪNG GẶP RỒI ĐẤY


Những tiếng chuông vẫn tiếp tục vang vọng.

Tiếng này nối tiếp tiếng kia.

Thịnh Đường nhắm mắt lại suy nghĩ, ông bà chủ c8ủa nhà này ngủ cũng say như chết vậy, tiếng chuông điện thoại to như thế mà cũng không nghe thấy gì. Mãi một lúc lâu sau cô vẫn còn trằ3n trọc.
Cả tầng một trống trải, vắng vẻ, lại có chút phủ sương mơ màng, không nhìn rõ mọi thứ.
Khá lạnh, khi hít hà còn có chút mùi mưa mát mẻ trên núi. Thịnh Đường nhớ lại lúc trước bà chủ từng nói với cô, nhà khách này bởi vì khá gần núi, thế nên mỗi khi đêm xuống đều sẽ có những cơn gió núi lạnh lẽo cùng sương mù đồng loạt ùa vào.
Điện thoại được đặt trên quầy bar, màu xám trắng, khá cũ rồi, nút ấn cũng dính nhiều dầu mỡ bắn vào, từng vòng tròn trên dây nối điện thoại bị hằn những vệt đen sì. Bây giờ rất ít người còn dùng điện thoại bàn, Thịnh Đường nhớ rằng từ lúc vào ở trong nhà khách này, cô chưa từng nghe thấy chiếc điện thoại bàn này kêu lên lần nào. Lúc check-in cô còn từng hỏi bà chủ điện thoại này có dùng được hay không. Bà chủ tùy tiện nói một câu: Dùng được, nhưng chẳng dùng mấy nữa rồi, có việc gì cứ gọi thẳng bằng di động là được.
Một là vì quá lạnh.
Hai là vì tiếng chuông điện thoại đó cứ réo mãi, chưa hề dừng lại.
Thịnh Đường ngồi9 dậy khỏi giường.
Cho dù có vọng lên tầng ba cũng không nên sắc nét như thế này phải không? Giống như… Thịnh Đường rùng mình, tiếng chuông điện thoại này giống như ở ngay tầng này vậy.
Thật sự không ngủ được, ồn đến bực mình.
Cô đánh mắt nhìn giờ, hai giờ sáng.
Thịnh Đường nghĩ trước nghĩ sau, cũng không thể làm như không nghe thấy. Cô mặc quần áo, khoác thêm áo ngoài đi ra mở cửa.
Vừa ra khỏi phòng, cô lập tức cảm thấy tiếng chuông điện thoại rõ mồn một hơn nữa.
Cô thầm lẩm bẩm trong lòng, thế này là sao đây?
Chắc anh cũng đang ngủ khá say giấc, còn không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, chung quy cô vẫn không đành lòng đánh thức anh dậy.
Kéo kín chiếc áo khoác ngoài lại, cô loẹt quẹt dép lê đi về phía cầu thang bộ.
Cầu thang bộ nằm bên tay trái của hành lang, cách đó khoảng năm, sáu phòng. Càng đi xuống dưới, tiếng chuông điện thoại càng lớn dần, Thịnh Đường lần theo tiếng chuông, cứ thế đi thẳng xuống tầng một.
Khoảnh khắc có suy nghĩ sẽ bắt điện thoại, lại có một suy nghĩ khác ẩn hiện trong đầu cô, nhưng nó cũng nhanh chóng lướt đi, cô nhất thời không nắm bắt được.
Đầu ngón tay vừa chạm vào ống nghe thì tiếng chuông đột ngột ngưng bặt.
Khiến Thịnh Đường giật nảy mình.
Thế nên, tối nay, vào lúc nửa đêm, chuông điện thoại lại kêu ư?
Tầng một không có phòng, ba người nhà ông chủ sống ở tầng hai, về lý mà nói họ nên nghe thấy mới đúng.
Thịnh Đường nắm chặt tay, rồi vươn tay ra với lấy.
Đầu óc căng ra, đau đớn, cô quay đầu nhìn chằm chằm ra phía cửa.
Không đúng.
Làm gì có tiếng 6chuông điện thoại nào lại kêu lâu như vậy chứ?
Hơn nữa kêu lâu như vậy mà lại không ai bắt máy ư? Cứ cho là ông bà chủ đều khôn5g nghe thấy thì các vị khách khác ở trong nhà khách cũng phải bị tiếng ồn đánh thức chứ, âm thanh còn vọng lên cả tầng ba…
Chuông điện thoại đủ xa để vọng lên tận tầng ba sao?
Thịnh Đường ngập ngừng.
Những ngọn đèn trên đỉnh đầu đều đã tắt ngấm, không sáng bừng cả đêm như mọi khi. Trên hành lang không quá dài, phóng tầm mắt nhìn tới tận đầu hành lang chỉ thấy chút ánh sáng tù mù. Ánh sáng ấy giống như phát ra từ dãy đèn sàn ở tít góc trong cùng, không sáng, giống như những con mắt đang lặng lẽ theo dõi.
Thịnh Đường đứng trước cửa phòng, trong khoảnh khắc bỗng cảm thấy sợ hãi.
Tiếng chuông đó rất nhức tai, như càng tôn lên cái tĩnh mịch như tờ của toàn bộ hành lang. Khách ở các phòng khác cô cũng không quen biết. Cô đi qua đi lại một lúc khá lâu trước cửa phòng Giang Chấp, mấy lần muốn gõ cửa nhưng lại thôi.
Chuyện gì đây? Tiếng chuông điện thoại réo rắt lâu như vậy, cô vừa định bắt máy thì ngưng ư?

Nhưng ngưng rồi cũng tốt, cuối cùng cũng không quấy rầy người ta nữa.

Thịnh Đường vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại đột ngột cứng người lại.

Suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu lúc này đột ngột sắc nét trở lại, lần này bị cô nắm chắc trong tay…

Cô nhớ ra một chuyện!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.