Chương 346: MỘT LÁ BÙA


Không còn cách nào khác, Giang Chấp đành phải dùng biện pháp mạnh.

Giang Chấp cũng không e dè việc bà chủ có mặt tại đây. Ở ngay8 trước mặt bà ấy, anh mớm cho Thịnh Đường, môi kề môi.

Trước đó bà chủ đã nhìn ra chút vấn đề, bây giờ chứng kiến cảnh này thì 3lập tức khẳng định được nghi ngờ trước kia của mình là đúng. Đâu có phải là thầy trò gì, cho dù có là thầy trò đi nữa cũng có thể nhận 9ra trong ánh mắt và trái tim của người thầy này đều là tình yêu dành cho học trò.
Thấy mọi tâm tư của Giang Chấp đều dồn cả vào người trong lòng, bà chủ cũng coi như tự nói chuyện một mình, xuống dưới nhà lấy chăn điện. Chẳng bao lâu sau bà đã cầm chăn lên, nói với Giang Chấp:
Cậu bế cô ấy dậy, để tôi đắp cho cô ấy.

Bấy giờ Giang Chấp mới ý thức được bà chủ đã xuống dưới nhà lấy một thứ lên. Anh nhìn nhanh món đồ trong tay bà chủ, ngập ngừng hỏi: Bên trong có… điện sao? Anh chưa dùng món đồ này bao giờ, chỉ có chút ấn tượng khi còn rất nhỏ.
Bà chủ gật đầu ngay tắp lự.
Người làm ăn ai cũng nhạy bén, bà chủ nhìn th6ấu nhưng không vạch trần.
Bà bước tới trước, kéo ghế ra đang định ngồi xuống bên cạnh giường thì nghe thấy Thịnh Đường bất ngờ 5ho mạnh một tiếng.
Quả nhiên đã bị sặc!
Tất cả mọi thứ trong phòng đều còn nguyên.
Vẫn giữ nguyên như lúc Thịnh Đường rời khỏi phòng.
Chăn bị tung ra, hờ hững ở đó, một góc to đã rơi xuống đất, gối cũng đã nằm chỏng gọng dưới đất. Có lẽ lúc đó Thịnh Đường bị thứ gì thu hút, lúc bước xuống đã đồng thời kéo cả gối xuống mà hoàn toàn không hay biết gì.
Giang Chấp kéo hẳn chăn lên, trải phẳng lên giường rồi cúi xuống nhặt lại chiếc gối.
Anh nghĩ vỏ gối đã dính xuống đất, kiểu gì cũng phải bảo bà chủ thay một chiếc mới.
Anh đứng thẳng người lên…
Vẫn hơi sốt nhẹ.
So với lúc trước, cơn sốt hiện tại của cô đã thấp lắm rồi.
Thấy cô có phản ứng, Giang Chấp coi như cũng yên tâm hơn. Anh thẳng thừng ôm lấy cô, đắp chăn lên người cho cô. Bà chủ nhìn thấy vậy bèn nói:
Cậu cũng đâu thể ôm như vậy cả đêm được? Thế này đi, để tôi đi lấy cái chăn điện, cậu đắp cho cô ấy.

Nhưng rất nhanh, anh chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh lại cúi người xuống…
Anh lướt ánh mắt xuống dưới gầm giường.
Giang Chấp đi tới trước giường, nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, đầu mày hơi nhíu lại.
Khi đó rốt cuộc cô đã nhìn thấy thứ gì vậy? Vì sao đang ngủ đến nửa đêm, cô lại chạy ra khỏi phòng?
Không thể suy đoán kết quả.
Nói thật lòng, tính cách của vị Giáo sư họ Giang này thật sự khiến người ta phải đứng cách xa anh một quãng, quá lạnh nhạt, cũng quá khó giao tiếp, giống như anh đã dành hết mọi sự kiên nhẫn còn lại trong người mình cho cô gái đó vậy. Và bởi vậy sẽ chẳng còn chút nào để dành cho những người khác nữa.
Giang Chấp không định để Thịnh Đường trở về phòng của cô nữa.
Khó khăn lắm mới được tới lúc cô không còn kêu lạnh, anh lại sờ tay chân của cô, không còn quá lạnh, cũng không còn quá nóng, bấy giờ anh mới yên tâm hẳn. Sau khi để cô nằm yên, anh cầm thẻ phòng của cô, vào đó định lấy đồ dùng cá nhân của cô ra, sau đó chọn thêm mấy bộ quần áo cho cô thay giặt.
Có, chắc chắn là có, nhưng vấn đề là… Bị Giang Chấp hỏi như vậy, bà chủ bỗng dưng không biết phải mở lời như thế nào cho hợp lý. Bà ậm ừ mấy tiếng, cuối cùng đành thôi. Bà vuốt vuốt lại mái tóc, thay đổi suy nghĩ ban đầu…

Nếu nói nửa đêm cô ấy… à, ý tôi là nếu như, nếu như cô ấy không thoải mái, cậu có thể gọi hai vợ chồng tôi bất cứ lúc nào. Chúng ta lập tức tới bệnh viện, đừng để chậm trễ.

Giang Chấp đánh mắt nhìn bà, biết rõ bà không định nói câu này nhưng anh cũng chẳng buồn hỏi nhiều hơn, chỉ khẽ gật đầu.
Nhưng cũng coi như đã có tri giác.
Thấy vậy, Giang Chấp khẩn trương đặt bát cháo lên bàn, đỡ lấy cô, gọi tên của cô. Bà chủ cũng gọi theo, cố gắng đánh thức cô tỉnh lại.
Tỉnh thì tỉnh rồi nhưng vẫn cứ mơ mơ hồ hồ, nhìn là biết chưa hề tỉnh táo hẳn. Cô ra sức len lỏi vào trong lòng Giang Chấp, miệng vẫn còn lẩm bẩm suốt: Lạnh…
Giang Chấp hiểu ra, không vội vàng đứng lên mà bảo bà chủ cứ đặt đồ lên bàn trước, rồi nói lời cảm ơn.
Nói xong những lời này, bà chủ cũng không vội ra ngoài ngay.
Giang Chấp hơi ngước mắt lên, ngữ khí rất hờ hững:
Còn chuyện gì sao?

Trước khi ra khỏi phòng, bà chủ lại ngó vào trong phòng thêm một lần nữa…
Giang Chấp đang cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve trán của người con gái trong lòng, động tác rất dịu dàng, bao nhiêu ân cần đã được vo vụn vào trong góc nghiêng điển trai.
Bà chủ khẽ buông một tiếng thở dài.
Bất thình lình, có thứ gì đó lọt vào trong tầm mắt của anh. Thật ra ban nãy khi nhặt gối lên anh đã liếc thấy nó rồi, chỉ là không chú ý tới nó. Bây giờ anh mới nhìn kỹ thứ này…

Anh hơi nheo mắt lại.

Màu vàng, giống như một tờ giấy.

Được dán vào khe hẹp giữa đầu giường và bức tường, phần sát đất nhất rủ xuống.

Giang Chấp đưa tay ra.

Giật xuống và cầm nó trong tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.