Chương 356: CHIÊU TRÒ
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1751 chữ
- 2022-02-06 09:30:45
Giang Chấp không muốn hiểu sâu thêm ánh mắt đó của bà chủ, sau khi liếc nhìn bà rất nhanh, sự chú ý của anh đã bị di8̣ch chuyển sang hướng khác. Tầm mắt của anh di chuyển theo những bước đi của bà mù họ Vương, sau đó anh nảy sinh nghi h3oặc: Người này bị mù thật sao?
Bà mù họ Vương sau khi nói xong câu đó thì đi thẳng từ ngoài cửa chính ra tới9 trước cửa sổ, trong suốt quá trình ấy hoàn toàn né tránh được bàn, ghế và mọi chướng ngại vật khác như sở hữu m6ột đôi mắt bình thường vậy.
Bà mù họ Vương hỏi chuyện:
Trước tiên cậu phải nói cho tôi biết cô gái này đã đi tới chỗ nào.
Câu này bà ấy hỏi Giang Chấp.
Bà chủ vốn dĩ mang tâm trạng áy náy với hai người họ, nghe xong câu này càng sốt ruột chết người, vội vàng hỏi phải làm sao, rồi lại nhờ cậy bà mù họ Vương bằng bất cứ giá nào cũng phải giúp họ giải quyết dứt điểm chuyện này.
Khoảng thời gian này Giang Chấp không nói năng gì, chỉ im lặng suy nghĩ.
Giang Chấp không hiểu nổi, nhưng ít nhiều cũng có thể đoán ra được, đây có thể là thủ tục
gọi hồn
.
Quả không sai, bà mù họ Vương lầm rầm một lúc rồi nói:
Được rồi, nhìn chung tối nay là có thể khỏi được.
Nghe xong câu ấy, bà chủ tiến lên trước, nói:
Cô gái, chân giò không vội, chúng ta có sẵn mà. Bây giờ để bà già đây xem giúp cho cô đã nhé.
Thịnh Đường nằm trong vòng tay Giang Chấp, đầu cúi gằm, hậm hừ mấy tiếng lúc có lúc không:
Xem cái gì cơ…
Bàn tay Giang Chấp vẫn ôm ghì lấy Thịnh Đường, sợ cô ngã nhào xuống giường. Anh cũng không giấu giếm gì bà mù họ Vương. Bà mù họ Vương nghe xong, bèn vỗ đùi cái đét:
Những chỗ như lăng mộ nhà Hán đâu có thích hợp với đàn bà con gái? Âm khí nặng lắm, chẳng trách ngoài mấy thứ này ra, còn có một người phụ nữ với mái tóc khá dài đi theo cô ấy nữa.
Người… phụ nữ ấy là ai vậy?
Bà chủ nhà nghe mà run rẩy tim gan.
Bà chủ tiến sát lại gần Giang Chấp, hạ thấp giọng:
Bà mù họ Vương có thiên nhãn đấy, nhìn thứ gì cũng đều không nhìn bằng mắt thịt phàm trần.
Giang Chấp hơi mím môi lại không phản bác, nhưng trong lòng có lẽ đã hiểu đại khái mọi chuyện là như thế nào.
Sinh lý của con người rất thần kỳ, ví dụ như một người không nhìn được thì thính giác của người đó sẽ cực kỳ nhạy bén. Cho dù trước mắt không có ánh sáng, bà ấy cũng có thể dựa vào thính lực để phân biệt phương hướng hoặc một số tình huống khác. Đây chính là sự bù trừ, hỗ trợ giữa công năng của các cơ quan trong cơ thể con người.
Thế có nghĩa là mở thiên nhãn ư?
Bà ấy dừng bước ngay trước cửa sổ, cũng không biết bà ấy đang
nhìn
cái gì, ch5ỉ đứng bất động ở đó, lát sau lại quay về bên cạnh giường, hơi cúi đầu xuống.
Giang Chấp đứng ngay bên cạnh giường, nhìn chằm chằm gương mặt của bà ấy.
Bà mù họ Vương lắc đầu:
Tiên gia là phải tu hành, sao có thể tùy tiện đi theo con người ra bên ngoài được. Là cô gái này bước vào trong mộ, quấy nhiễu tiên gia, tiên gia mới để mặc cho những thứ ở trong mộ chạy ra ngoài, đi theo cô gái này. Người phụ nữ với mái tóc dài này là lợi hại nhất, là trùm của những thứ kia, nếu thật sự muốn giày vò người ta thì sẽ giày vò tới khi chết đấy, bằng không hồn phách của cô gái này sao có thể xuống âm tào địa phủ được? Chính là bị bọn họ kéo xuống đấy.
Bà chủ nhà nghe mà cứ kêu miết, sau đó nhờ bà mù họ Vương bất luận bằng cách nào cũng không thể bỏ mặc làm ngơ. Ai ngờ, bà mù họ Vương thẳng thừng xua tay:
Không được không được, chuyện lăng mộ nhà họ Hán tôi không quản được. Đây đều là tạo hóa của cô ấy, tôi cũng không quản nổi.
Bà mù họ Vương thở dài:
Tôi thấy hồn phách của cô bé này rời khỏi cơ thể rồi, hồn đang ở dưới âm ty địa phủ, phải gọi quay lại mới được.
Thấy?
Giang Chấp thấy vậy bèn để Thịnh Đường dựa vào đầu giường, đứng lên đi ra trước mặt bà mù họ Vương, cất giọng khẩn khoản:
Bà ơi, nghe bà chủ nhà nói bà là người xem chuyện và dẹp chuyện lợi hại nhất vùng này. Bà xem, nếu bà không chịu giúp thì sẽ không ai giúp được nữa. Ban nãy bà nhắc tới mấy cậu thanh niên… Thật ra họ là đồng nghiệp của cháu, đến họ mà bà còn giúp thì cũng mong bà ra tay giúp đỡ cô học trò này của cháu.
Bà mù họ Vương kinh ngạc:
Cậu cũng là người của đội khảo cổ?
Khỏi hẳn ư?
Giang Chấp hỏi.
Bà mù họ Vương đứng yên tại chỗ, nghe xong bèn ngẩng đầu lên
quan sát
, rồi lại giống như đang nhìn xung quanh một lượt vậy. Bà ấy ngẫm nghĩ rồi nói:
Hôm nay tôi chỉ có thể gọi được hồn của cô ấy trở về. Cô gái này tỉnh táo thì tỉnh táo được đấy, nhưng bên cạnh cô ấy có nhiều thứ bám theo như vậy, sau này chắc chắn sẽ phiền toái.
Sau đó lại
nhìn xung quanh
đúng một vòng…
Mang về nhiều thứ không sạch sẽ như vậy cơ à.
Bà mù họ Vương nói:
Chính là người theo cô gái này từ trong lăng mộ nhà Hán đi ra.
Sau đó bà ấy lắc đầu, miệng lẩm bẩm:
Tôi thật sự không hiểu, mấy người cứ dăm bữa nửa tháng lại chạy vào cổ mộ để làm cái gì. Đó là nơi tiên gia sinh sống, không thể tùy tiện quấy nhiễu, một khi phạm vào đại kỵ, tiên gia sẽ trừng phạt mấy người. Mấy cậu thanh niên lúc trước cũng như vậy…
Nói tới đây bà ấy dường như nghĩ ra chuyện gì đó, lập tức im bặt, không nói thêm nữa.
Bà ấy có vẻ như đang
nhìn
Thịnh Đường, nhưng đôi mắt rõ ràng là không nhìn thấy được.
Giang Chấp ngước mắt lên, đánh mắt nhìn bà chủ, rồi giơ ngón tay tự chỉ vào mắt của mình.
Cô gái, tôi hỏi cô, bây giờ tôi nói chuyện với cô, cô có thể nghe rõ không?
Bà mù họ Vương nói nhẹ nhàng.
Thịnh Đường ngây ra một lúc, rồi lẩm bẩm:
Giống như… đang nói chuyện với nhau qua một lớp bạt ni lông.
Trong lúc họ nói chuyện, Thịnh Đường cũng mơ màng tỉnh giấc, đôi mắt cô lờ đờ nửa mở nửa nhắm, nhưng mông lung, cô cũng nhìn thấy bà mù họ Vương đứng bên giường. Cô nói giọng mơ hồ:
Bà là ai… mang chân giò tới ư?
Giang Chấp thấy vậy bèn ngồi xuống bên cạnh, giơ tay xoa đầu cô, thủ thỉ:
Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?
Sao có thể không quản nổi chứ?
Bà chủ nhà sốt sắng, khẩn cầu:
Bà phải quản, nếu không cô bé này biết phải làm sao?
Ai dè bà mù họ Vương vẫn từ chối, đồng thời cầm lại áo khoác của mình định ra về.
Bà chủ cũng nhìn quanh một vòng theo, tuy rằng chẳng nhìn thấy gì cả nhưng vẫn cảm thấy run lên cầm cập.
Giang Chấp không tin chuyện ma quỷ, thần thánh nhưng cũng không phản bác. Anh luôn giữ vững nguyên tắc
Quỷ không dây vào mình, mình cũng không dây vào quỷ
.
Bà chủ cũng là người nhạy bén, hiểu ngay anh muốn nói gì. Bà ấy cũng giơ tay tự chỉ vào mắt, sau đó lắc đầu. Ý muốn nói với Giang Chấp rằng, người này quả thực bị mù, không sai được.
Cô gái này đã đi tới một nơi âm khí nặng nề.
Bà mù họ Vương lên tiếng.
Nhưng câu nói này lọt vào tai Giang Chấp thì lại khiến anh phải suy nghĩ nhiều hơn. Xem ra những lời bà chủ nhà nói cũng là sự thật, Khương Tấn đã thật sự tới tìm bà mù họ Vương.
Ngẫm nghĩ một chút, anh thay đổi thái độ, hỏi bà mù họ Vương:
Người phụ nữ với mái tóc dài đó là tiên gia sao?
Giang Chấp đúng là có từng nghe nói một vài cao tăng sở hữu bản lĩnh này. Còn về vị trước mắt đây, anh bảo lưu ý kiến.
Bà mù họ Vương đi tới trước mặt Thịnh Đường, nâng tay của cô lên, nhẹ nhàng ấn vào ngón giữa của cô. Lát sau bà ấy khẽ gật đầu, sau đó một tay đặt lên đỉnh đầu Thịnh Đường, miệng lẩm bẩm một số từ ngữ mà người ta không hiểu nổi.
Nghe xong câu đó, anh hỏi:
Đều là những thứ gì vậy?
Những linh hồn oan uổng quanh năm sống ở nơi âm phủ tăm tối, không được đầu thai. Nhưng bọn chúng cũng không định hại người, chỉ đi theo cô gái này mà thôi.
Chân giò…
Thịnh Đường giãy giụa muốn ngồi dậy, người vẫn còn lắc lư lảo đảo. Giang Chấp đỡ người cô thật vững, cô theo đà dựa vào lòng anh.
Dạ vâng, thật ra cháu cũng được nghe về bản lĩnh của bà từ các đồng nghiệp.
Thái độ của Giang Chấp khẩn khoản y như giọng nói vậy:
Bà xem, bọn cháu theo nghiệp này, lãnh đạo ở trên yêu cầu xuống dưới mộ, bọn cháu không thể không tuân theo. Cô học trò này của cháu bình thường cực kỳ ngoan ngoãn, cũng rất thông minh, có tiền đồ. Bà không thể giương mắt nhìn… để mặc những thứ đó hại cô ấy phải không?
Người làm thầy như cậu cũng thật có lòng với học trò.
Bà mù họ Vương buông một tiếng thở dài nặng nề.
Nói xong, bà ấy cân nhắc, nhất thời không nói thêm gì nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.