Chương 358: KHỤ KHỤ...
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 972 chữ
- 2022-02-06 09:30:41
Nhưng thật ra hành động không đi cùng với suy nghĩ. Khoảnh khắc ôm lấy Giang Chấp, đại não của Thịnh Đường chợt choáng váng giây l8át, ngay sau đó là những nhịp tim thình thịch dữ dội. Tiếng tim đập thật sự quá lớn, làm rung màng nhĩ của cô tới mức đau đớn.
Cô liền nhắm mắt lại cầu nguyện: Đập nhẹ một chút thôi… Trời đất ơi, nhẹ một chút.
Liệu có bị anh nghe thấy không n9hỉ?
Đúng là bạn trai không sai, nhưng cô luôn có cảm giác rằng trên người Giang Chấp toát ra một thần thái bẩm sinh, bất kể anh nghiêm túc hay mỉm cười, cho dù là lúc anh không đứng đắn cũng sẽ khiến người ta cực kỳ muốn gần gũi nhưng lại không dám, giống như một sự uy nghiêm.
Tóm lại, Thịnh Đường ngày ngày lẩm nhẩm trong lòng: Giang Chấp là bạn trai của mình, Giang Chấp là bạn trai của mình… Nhưng vẫn không ngăn được tâm lý ngước nhìn anh như nhìn một ngọn núi sừng sững vậy.
Thịnh Đường cảm thấy… mình đã tự gài bẫy cho chính mình rơi vào.
Cô hiểu quá rõ
chịu thiệt
mà anh nói mang ý nghĩa gì.
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng cơ thể lại thành thật hơn lúc nào hết. Anh thích cô ôm anh như vậy, dính sát vào anh như vậy, đồng thời đẩy một chút cũng không đẩy ra được, vì anh không muốn đẩy cô ra quá xa.
Thịnh Đường thì thật sự tim đập chân run.
Giang Chấp khẽ nuốt nước bọt, hơi thở dồn dập.
Thịnh Đường (nội tâm): Toi rồi, toi rồi! Đang chạm lên động mạch của mình để kiểm tra nói dối ư? Hình như có thể kiểm tra ra được đấy…
Sao ôm bạn trai của mình mà còn phải lén la lén lút nhỉ? Như thế này chẳng phải hèn mọn quá rồi ư?
Cô muốn tự cổ vũ bản thân, muốn ngẩng đầu lên quang minh chính đại nói với anh: Này, em bây giờ cực kỳ tỉnh táo đấy nhé. Em rất muốn ôm anh, ôm anh trong trạng thái nửa trần… Nhưng suy nghĩ này không dám ở trong đầu quá lâu đã bị cô nhanh chóng xua tan đi.
Cô thầm gào thét trong lòng: Trình Tần, mau tới xem mình giở trò lưu manh đây.
Sau đó lại tự dưng thổn thức.
Cô lại tiếp tục len lỏi vào trong lòng anh, cố tình lẩm bẩm trong mơ hồ:
Lạnh…
Giang Chấp cảm thấy lòng mình như chảy nước vậy, mềm mại muốn chết. Anh để mặc cho cô ôm mình, bàn tay đang chạm lên trán cô bất giác chuyển xuống vuốt phần xương mày của cô, rồi rơi xuống gò má, rồi lại trượt một đường, nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của cô…
Cảm giác được ôm anh như thế này thật tuyệt.
Khác hẳn với cảm giác ôm lúc mơ mơ màng màng, rất chân thực, luôn khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Còn không cần chạm vào, cô cũng cảm nhận được động mạch của mình đang nảy lên từng cơn.
Đang mải nghĩ thì vành tai chợt ấm nóng.
Liệu có bị anh vạch mặt không nhỉ?
Những dòng suy nghĩ nhì nhằng như sợi chỉ.
Chỉ cần xuống thấp thêm chút nữa thôi…
Thêm một chút nữa…
Có một khoảnh khắc, trái tim anh đã vọt lên tận cổ họng, sau đó anh suy nghĩ, có phải cô nhóc này đã hồ đồ tới một cảnh giới nhất định nào đó không.
Rất lâu sau, anh cúi đầu xuống nhìn cô.
Anh áp sát nhưng không tùy tiện giở trò lưu manh giống như cô mà đơn thuần chỉ muốn nói cho cô nghe, nhưng hơi thở anh phả xuống nóng đến muốn lấy mạng cô.
Anh nói:
Tiểu Thất, em còn không chút phòng bị như thế này thì sẽ phải chịu thiệt thòi đấy.
Cũng chẳng biết vì lý d6o gì, cô cảm thấy bản thân giống như một nữ lưu manh vậy. Người ta có lòng tốt tận tâm chăm sóc mình, cô thì hay rồi, chỉ giỏi ng5hĩ tới chuyện tranh thủ chấm mút.
Nhưng mà…
Cổ họng của Giang Chấp nóng rực như bùng lửa vậy, lại giống như tối hôm qua. Anh giơ tay xoa đầu cô, nói nhỏ một câu:
Không sốt mà.
Thịnh Đường (nội tâm): Có sốt hay không, không phải anh nói là được.
Là… bờ môi của anh áp lên đó!
Hơi thở của Thịnh Đường lập tức nghẹn lại tại đó.
Sau đó nhắm tịt mắt lại.
Cứ giả vờ chết đi! Anh thích làm gì tùy anh!
Bởi vì, cô…
Ôi chao, việc này…
Cô còn nghĩ đã bị anh phát hiện ra rồi, chột dạ muốn chết.
Cô thẳng thừng đã không làm thì thôi, đã làm phải tới cùng, ôm chặt anh!
Cô hậm hừ một tiếng, càng ôm anh chặt hơn.
Giang Chấp thật tình không muốn làm một gã lưu manh vào lúc này, cũng chẳng cần biết cô có nghe thấy hay không, anh hạ thấp giọng xuống:
Vừa vừa phai phải thôi nhé, ôm mãi thành nghiện à?
Quả nhiên, yêu đương với thần tượng của chính mình thật sự rất có áp lực.
… Nhưng người có áp lực đâu phải chỉ một mình Thịnh Đường?
Thịnh Đường cảm thấy trái tim đã nhảy bật ra khỏi lồng ngực rồi, đang được cô ngậm trong miệng.
Hết nhịp này, tới nhịp khác.
Giang Chấp đã thật sự trở thành
cứng ngắc
rồi.
Ngay từ lúc Thịnh Đường cọ vào người anh.
Cô nhắm nghiền mắt, vẫn giống như tối hôm qua vậy.
Giang Chấp thử đẩy cô một chút.
Nếu không phải cô sống chết im bặt thì quả tim này có lẽ đã bay lẹ ra ngoài rồi.
Cô vô thức cựa quậy chân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.