Chương 376: VẬY EM MUỐN HÔN Ở ĐÂU?


Bốn tấm trước đều đối ứng được với các hóa thạch có liên quan trong hộp kính, duy chỉ có bức ảnh số năm là không có hóa thạch đối ứng.
<8br>Sở dĩ Thẩm Dao bị thu hút chính là vì bức ảnh số năm, vì nó gần giống như thể loại tranh vẽ tay trên danh mục các loại cỏ, không phải ản3h chụp vật thực.

Loài thực vật trên ảnh rất đặc biệt.
Trái tim cô dấy lên đôi chút xót xa.
Sau đó cô lại cảm thấy tâm trạng này của mình thật kỳ lạ.
Loại thực vật này quả thực thú vị.
Thẩm Dao chưa bao giờ được nhìn thấy loại thực vật này, cũng không hiểu một loại thực vật đến cả hóa thạch cũng không có như nó vì sao lại xuất hiện trong viện bảo tàng. Có thể là vì nó cùng chi với bốn loại thực vật phía trước chăng, thế nên cho dù chỉ xuất hiện trong sách cổ thì cũng lôi nó ra cho đủ quân số.
Nghe xong lời hứa hẹn này, Thịnh Đường mới yên tâm hơn một chút. Cô tiến lên, đeo găng tay sử dụng một lần vào, hỏi anh một câu không đầu không cuối:
Anh đánh đấm thế nào?

Giang Chấp ngẩng đầu lên khỏi dụng cụ đựng mẫu vật, nhìn cô.
Tên là Hồ Diện ư?
Có thể vì có quá ít tài liệu tham khảo, cũng chưa ai từng thật sự nhìn thấy loại thực vật này, thế nên tên chỉ được đặt dựa theo ngoại hình thần kỳ của nó.
Thịnh Đường còn chưa kịp khéo léo từ chối lời đề nghị ấy đã nghe Giang Chấp quát to một tiếng:
Đường Tiểu Thất, đóng cửa tiễn khách!

Một khẩu khí rất khó chịu và thiếu kiên nhẫn.
Giang Chấp khởi động cơ chế làm việc bất chấp ngày đêm.
Sau khi lấy xong mẫu vật, anh bắt tay vào tiến hành phân tích và nghiên cứu loại quặng, màu vẽ và lớp đất nền của bức tranh quỷ núi.
Thế nên Thẩm Dao bỗng dưng không còn dũng khí nữa.
Đầu ngón tay của cô lơ lửng trên khung chat của nhóm rất lâu, cuối cùng vẫn chọn cách tắt WeChat đi.
Khương Tấn đặc biệt nhường ra một căn phòng cho Giang Chấp dùng riêng làm phòng phân tách và thí nghiệm.
Khoảng thời gian này Khương Tấn khá tò mò, lúc nào cũng muốn chui vào đó xem sao nhưng lại bị Thịnh Đường chặn đứng. Cô nói với anh ấy: Tuyệt đối đừng vào trong, những lúc như thế này là khi tính khí của sư phụ em cộc cằn nhất.
Ra khỏi viện bảo tàng, lúc ngồi lên xe, Thẩm Dao mở WeChat ra, bấm vào nhóm chat Sáu Viên Thịt Bằm lên, muốn gửi bức ảnh
Hồ Diện
vào nhóm cho mọi người cùng xem, nhưng vừa mới ấn vào album định chia sẻ thì cô chợt do dự.
Cô lùi trở ra.
Không ai phản hồi.
Ngay cả một người bình thường Thịnh Đường nói gì cũng hùa theo trả lời ngay như Tiêu Dã, lần này cũng im ắng không một tiếng động.
Thịnh Đường thành thật nói:
Em sợ ngọn lửa nóng nảy của anh làm tổn thương tới người vô tội.

Giang Chấp dừng công việc đang dang dở lại, ngước mắt lên, bật cười:
Anh đành lòng sao? Qua đây giúp anh.

Thẩm Dao rút di động ra chụp lại vài tấm, nhất là phần
mặt hồ ly

đuôi hồ ly
, cô chụp rất kỹ càng.
Chỉ có điều, khi đang chụp
đuôi hồ ly
, dần dà Thẩm Dao lại có cảm giác nó không còn giống đuôi của hồ ly nữa mà giống đai áo của người phụ nữ cổ đại hơn.
Tin nhắn cuối cùng trong nhóm vẫn là tin của Thịnh Đường.
Một bức ảnh chụp ở sân bay Đông Bắc sau khi cô ấy hạ cánh. Cô ấy nói: [Đông Bắc rất lạnh, nhưng hình như lại có rất nhiều món ăn ngon, mọi người có rảnh rỗi thì tới Đông Bắc tụ tập đi.]
Nhụy hoa là gương mặt hồ ly dài, những mạch lá phát triển rộng ra 5bên cạnh giống như đuôi của hồ ly, tự nhiên và khêu gợi, phần lông mềm bên trên trông cũng sống động như thật.
Chữ trên tài liệu cực kỳ ít, ghi chép rằng…
Đến tận bây giờ vẫn cò nhung nhớ không quên nhỉ?

Thoạt nhìn sẽ thấy giống một con hồ ly ẩn mình giữa đám lá, nhưng sau9 khi nhìn thật kỹ, Thẩm Dao đã phải kinh ngạc suýt xoa. Vẫn là một loại thực vật, chỉ có điều nhụy hoa nở ra từ loài thực vật này giống hệt6 một gương mặt hồ ly.
Thẩm Dao xác định lại một lần nữa.
Thịnh Đường ra hiệu bằng ánh mắt với Khương Tấn, ý muốn nói: Thấy chưa, thấy chưa.
Cô làm động tác tay với ý mời anh ấy ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng lại, Thịnh Đường không lập tức tiến lên ngay mà đứng đó, dựa lưng vào cánh cửa.
Đóng cửa tiễn khách… Nói câu này có khác nào đóng sập cửa ngay trước mặt người ta đâu?
Cô cảm thấy người sư phụ này của mình… Haizz, rầu chết người vì cái tính khí này.

Nghĩ gì vậy?
Một lúc lâu vẫn không thấy cô tiến lên, Giang Chấp bèn hỏi một câu.
Chẳng qua là một nhóm mới thành lập chưa lâu, hơn nữa bình thường khi làm việc cùng nhau, mọi người cũng không ít những tật kỳ lạ, giải tán thì giải tán thôi.
Sao lại…
Dù sao cũng chưa từng hợp tác với nhau trước đó, Khương Tấn không biết rốt cuộc khi nổi nóng trong công việc, trông Giang Chấp sẽ như thế nào, nhưng anh ấy đã từng lĩnh giáo bản tính thường ngày không ai dám chọc vào của anh.
Anh ấy ngó vào trong một cái rất nhanh rồi nói với Thịnh Đường:
Em vừa mới khỏi bệnh xong, cứ về nhà khách nghỉ ngơi đi, hay là để anh đưa em về?

Hồ Diện. Rễ, hạt có thể làm thuốc, tính ngọt, hơi ấm. Hoa có kịch độc, được ghi chép trong sách cổ, xuất hiện sớm nhất trong
Dậu dương tạp trở
.
Sau đó bên dưới còn trích lại một câu trong
Dậu dương tạp trở
: Dân nước Vô Kỵ sống trong hang động, sau khi chết đi, trái tim sẽ không thối rữa, chôn xuống đất sau một trăm năm sẽ trở lại thành người.

Ý của em là kiểu… ừm… kiểu đánh nhau mà một người đọ sức với rất nhiều người ấy, không phải kiểu lần trước anh đánh Tiêu Dã.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.