Chương 378: CÁI BÓNG BÊN CẠNH GIƯỜNG ĐẤT


Tự dưng lại mất điện.

Đã là thời đại nào rồi mà còn có thể mất điện, bà mù họ Vương lẩm bà lẩm bẩm. Mượn ánh trăng, bà n8hìn thấy ô cửa sổ chính diện chiếc giường đang mở rộng, gió đang từ bên ngoài vù vù thổi vào qua hướng đó.

Bà mù họ Vươ3ng bước chân xuống đất, đi về phía trước cửa sổ, trong bụng vẫn còn lẩm bẩm: Rõ ràng trước khi ngủ mình đã đóng cửa sổ đàng hoà9ng rồi, sao nửa đêm nửa hôm lại tự động bật mở chứ?
Liền nghe thấy có tiếng người đang cười.
Là nụ cười khẩy rất châm biếm.
Giọng người đàn ông lạnh nhạt cất lên…
Không phải là nằm mơ!
Bà mù họ Vương hoàn toàn ngẩn người, nằm đờ ra trên giường, bất động không nhúc nhích, không ngừng tự nói với bản thân: Ảo giác, ảo giác thôi…
Đúng vậy! Phải niệm kinh!
Người phụ nữ đó không nhìn về phía bà bên này, mà mọi sự chú ý dường như đều bị hút cả vào chiếc giường đất. Bà chỉ thấy cô ta cúi người xuống, mặt từ từ hạ thấp từng chút một, giống như đang nhìn một cái gì đó.
Nhìn cái gì nhỉ?
Bà mù họ Vương trong lúc sợ hãi vẫn còn cảm thấy hiếu kỳ, cũng mượn ánh trăng để nhìn lên giường theo.
Bà mù họ Vương giật mình, lập tức nhớ tới giấc mơ ban nãy.
Nhưng trong phòng không có những cơn gió u ám và cửa sổ thì cũng đóng kín.
Vừa mới yên tâm được một chút thì bất ngờ nghe thấy có tiếng người đang cười, tiếng cười khúc khích như thì thầm, là tiếng một người phụ nữ.

Bà nói dối.
Giọng nói của nữ quỷ rơi ngay xuống đầu bà.
Một bàn tay chậm rãi hướng về phía bà, bà mù họ Vương cảm thấy sau gáy lạnh ngắt, là bàn tay của nữ quỷ! Bà giật mình kêu ầm lên một tiếng rồi bật dậy khỏi giường đất, sau đó co rụt vào một góc giường không ngừng dập đầu…

Tôi cầu xin cô, đừng có đưa tôi đi, tôi không phải bà mù họ Vương, không phải… bà mù họ Vương là chị của tôi. Tôi… tôi chỉ đóng giả chị ấy. Cô… Cô oan có đầu nợ có chủ. Cô… Cô… Cô hãy đi tìm chị của tôi đi.

Lúc này đây, cửa sổ phòng ngủ tầng hai đang rộng mở.
Cách một con đường, chếch đối diện chính là xưởng dệt cũ kỹ và lụp xụp đã phá sản. Tòa nhà ký túc ngay bên cạnh cũng thảm hại không tưởng, không ít ô cửa kính đã vỡ toác, dây leo thường xanh bám đầy tường. Bây giờ vì đã vào mùa đông, lá cây rụng hết chỉ còn trơ lại những cành dây leo khô khốc, giống như mạch máu trên cơ thể một người già nua, khô đét, nổi đầy.
Gió lướt qua ô cửa sổ đen sì sì ấy, vang lên những tiếng vù vù, thoạt nghe như có tiếng ai đó gọi vậy.
Bà mù họ Vương trong khoảnh khắc bừng tỉnh khỏi giấc mơ!
Trên trán, sau lưng túa đầy mồ hôi.
Bà nằm im bất động trên giường đất như một cái xác, hơi thở gấp gáp, từng nhịp thở dồn dập tới nỗi khí quản cũng đau theo.
Bà lầm bầm run rẩy lên tiếng:
Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật, Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật, Nam mô…


Bà bà…
Nữ quỷ bất ngờ lên tiếng.
Bà mù họ Vương rùng mình, răng trên răng dưới va vào nhau lập cập, thanh âm không thể bật ra được nữa.
Đau đớn.
Sau đó lại bấu thật mạnh xuống bắp đùi.
Cũng rất đau.
Cạch một tiếng.
Cả căn phòng sáng bừng lên.
Bà mù họ Vương vô thức giơ tay lên che mắt.
Nữ quỷ ở trong góc đã động đậy, từ từ đi về phía bà mù họ Vương ở bên này. Bà mù họ Vương cảm thấy da đầu căng ra, thái dương giật lên giật xuống, hơi thở như nghẹn lại.
Bà nhìn thấy nữ quỷ đó đi bằng cách lướt, không… không có chân…
Đúng đúng, nữ quỷ không có chân, không có chân…
Cả người bà như bị rút hết xương sống, bà nằm rạp ra giường đất, vùi đầu xuống dưới không dám nhìn nữ quỷ, cơ thể run lên bần bật.
Nữ quỷ tiếp tục nói trong u ám:
Tôi không tìm nhầm người phải không? Bà là bà mù họ Vương… Tôi phải đưa bà đi thôi.


Không không không, tôi, tôi không phải! Tôi… Tôi không phải… bà mù họ Vương!

Bà mù họ Vương giơ tay đóng cửa sổ lại.
Cửa sổ này vẫn là cửa sổ kiểu cũ, đẩy hai cánh ra ngoài và có then cài ngang.
Thế nên khi bà mù họ Vương vươn cánh tay ra kéo cửa sổ vào, một cái bóng trắng đột ngột xuất hiện in dấu trên lớp kính cửa sổ đã khiến bà giật mình run rẩy, suýt chút nữa chới với ngã xuống dưới.
Khi nhìn lại cửa sổ thì chẳng có gì cả.
Bà mù họ Vương khẩn trương đóng cửa lại. Nhưng đúng vào khoảnh khắc đóng cửa, lại có một cơn gió âm u nổi lên.
Ở ngay sau lưng bà!
Da đầu của bà lập tức căng ra…
Bà mù họ Vương từ từ quay người lại từng chút một, dường như bà còn nghe thấy được cả tiếng khớp xương di động răng rắc.
Trong phòng có bóng một người!
Trong lúc nói, nữ quỷ đã tiến lên phía trước.
Bà mù họ Vương chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh áp sát, lạnh tới mức sương bao phủ khắp người. Trong loáng thoáng, bà nhìn thấy gương mặt của nữ quỷ, trắng bệch!
Muốn hét, lại không hét lên được.
Bà mù họ Vương thì vẫn ở lại trong căn nhà cũ, sống chết không chịu chuyển vào ở trong trung tâm huyện. Bà nói đất phong thủy của bà nằm ở đây, nên không thể động vào được.
Thế nên xung quanh nơi mà bà đang ở bây giờ khá hoang vắng và lạnh lẽo, nhất là đêm xuống lại càng âm u, tĩnh mịch. Bà ở trong một tòa nhà nhỏ hai tầng, có thêm một khu vườn nhỏ.
Tầng một bình thường bà dùng để tiếp đón khách, tầng hai là chỗ ngủ. Nếu có người tới tìm bà nhờ xem việc, nhờ giải quyết thì chỉ được phép ở tầng một. Ban ngày, lối lên cầu thang tầng hai sẽ kéo kín lại bằng một chiếc cửa sắt, không ai được phép lên trên.
Nơi ở của bà mù họ Vương khá hẻo lánh, nằm trong một xưởng dệt may 6cũ kỹ trong huyện. Trước kia chỗ này khá náo nhiệt, xưởng dệt mà, người qua người lại, tòa nhà bên cạnh xưởng dệt cũng kín ngườ5i ở.
Ngoài tòa nhà dành cho các công nhân của xưởng dệt ở ra, còn có không ít nhà mái bằng. Vào lúc xưởng dệt náo nhiệt nhất, các hàng xóm cũng thường xuyên qua lại với nhau.
Về sau xưởng dệt đi tong, không ít người cũng lần lượt rời đi, ngay cả những người sống ở những căn nhà mái bằng hầu như cũng di chuyển vào trung tâm huyện. Được ở nhà cao tầng, ai còn muốn ở nhà mái bằng chứ, nhất là khu vực Đông Bắc này, mùa đông đến những căn nhà mái bằng phải đốt than sưởi ấm giường sẽ rất khổ sở.
Mồ hôi của bà mù họ Vương trong giây lát lại túa ra.
Nó men theo thái dương chảy xuống, chậm rãi và giày vò người ta như một loài côn trùng nào đó vậy.
Bà ra sức bấu vào cánh tay của mình.
Chiếc giường đất hôm nay được đốt rất nóng, thế nên chẳng mấy chốc bà đã có thể cảm nhận được khí nóng ở đầu giường kết hợp với sống lưng đầm đìa mồ hôi khiến bà rất khó chịu.
Ngồi dậy.
Bà sờ vào đèn, mất điện!
Trái tim bà mù họ Vương lại thắt vào, bà lần tìm theo nơi phát ra âm thanh, một giây sau liền cảm thấy da đầu như muốn bùng nổ!
Có một người phụ nữ đứng trong góc.
Giống y hệt như người ở trong giấc mơ của bà, mặc một chiếc váy trắng rất dài, mái tóc cũng dài thướt tha, rũ rượi, cúi thấp gương mặt, hai tay buông thõng hai bên người, cơ thể còn hơi đổ về phía trước…
Đứng ngay ở đầu giường đất.
Giống như một người phụ nữ, mái tóc rất dài, mặc chiếc váy trắng. Người đó cúi thấp đầu, mái tóc che chặt quá nửa gương mặt.
Bà mù họ Vương cứng đờ người đứng trước cửa sổ, không dám nhúc nhích dù chỉ nửa bước.

Bà bà, bà giả thần giả quỷ lừa gạt người khác, Phật tổ liệu có bảo vệ bà không? Còn cả những tiên gia kia nữa, họ liệu có giúp bà không?
Giọng của nữ quỷ rất u ám, giống như vọng tới từ một bầu trời nào xa lắm.
Cả cơ thể của bà mù họ Vương giống như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, lạnh buốt tim. Răng bà va vào nhau lập cập:
Cô cô cô… cô là ai?

Nữ quỷ thở dài:
Là người bị bà hại đó… Bà bà, bà nói xem bà đã lừa gạt bao nhiêu người rồi?

Không nhìn không sao, nhìn xong bà sợ đến hồn lìa khỏi xác.
Trên giường có một người đang nằm, không phải ai khác mà chính là bà ấy!


Mắt bà không mù mà, xem ra thật sự không phải bà mù họ Vương.


Bà mù họ Vương rùng mình, ngẩng phắt đầu dậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.