Chương 380: CÔ NHÓC RẤT XẤU XA
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1006 chữ
- 2022-02-06 09:31:03
Thịnh Đường kinh ngạc:
Bé nhân sâm?
Cũng đại loại gần giống như vậy, nhưng loại thực vật đó không phải nhân sâm, tóm lại nó 8thật sự tên là gì không ai hay biết. Lâu dần nó cũng trở thành một lời đồn đại, có người nói mấy loại thực vật đó thật ra đều do các t3iên gia biến mà thành.
Thế nên Lưu Nước Ngoài không nhận được bột cũng là điều bình thường, vì anh ta không có nhiều tiền đưa cho bà mù họ Vương đến vậy.
Nhưng anh ta coi như nhờ họa được phúc. Nói theo lời của bà mù họ Vương thì thật ra thứ ở trong mộ sẽ không ảnh hưởng tới con người quá lâu. Ban đầu sẽ nảy sinh ảo giác, nhưng chỉ cần về sau không tới mộ nữa, dần dần cũng sẽ khỏi.
Giang Chấp hơi ngước mặt lên, cười khẽ:
Em đúng là… một cục ngoan ngoãn và mềm mại.
Thịnh Đường vẫn dựa vào anh, rất thành thật trả lời:
Chỉ là em hơi mệt thôi.
Có video của Giang Chấp ở đây, e là bà mù họ Vương này cũng nên cân nhắc tới chuyện đóng cửa đi là vừa.
Giang Chấp bỏ chiếc túi ra ghế sau, trong túi là phần bột được bọc trong giấy. Bà mù họ Vương thì không nói dối, lục đến đáy thùng cũng không lục ra được gì nhiều. Lúc nhận về, Giang Chấp có kiểm tra thử được bao nhiêu, chắc cũng chưa đến cân rưỡi.
Bà mù họ Vương mấp máy môi.
Thế này đi, tôi cũng không lấy không của bà thứ đó, cứ theo giá lúc trước bà đòi, tôi thu mua hết, thế nào hả?
Khi từ nhà của bà mù họ Vương đi ra, trời đã tảng sáng, một ngày mới sắp sửa kéo tới.
Hai người họ lên xe. Thịnh Đường ngó đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Bà mù họ Vương đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, sau đó dường như lại sợ người ta phát hiện ra, bà ta vội vàng kéo cửa sổ lại để không lộ mặt.
Ngón tay thon dài của anh vuốt qua vành tai cô, cô cảm thấy có một dòng điện len lỏi vào trong tai mình, rồi lại nhanh chóng thiêu đốt dòng máu trong người.
Cô hơi run rẩy.
Thịnh Đường đánh mắt nhìn Giang Chấp rất nhanh.
Giang Chấp đặt di động xuống, hỏi bà mù họ Vươ9ng:
Chỗ bột đó hiện còn dư không?
Đây cũng là nguyên nhân anh đánh cược với Khương Tấn.
Thịnh Đường bẻ chiếc gương trên đỉnh đầu xuống, lau đi lớp son đỏ, sau đó co hai chân lên, uể oải dựa vào ghế, quay đầu nhìn Giang Chấp, mỉm cười:
Tối nay em mới phát hiện ra, sư phụ cũng giàu có ghê ấy.
Bà mù họ Vương cũng không hồ đồ, vội vàng đi lục lọi trong tủ.
…
Khi đó lần đầu tiên gặp Thịnh Đường, bà mù họ Vương đã suy tính ra được thời gian cô tỉnh lại. Bà ta nói: Hồi trẻ bà ta từng học Đông y nên bắt mạch là đoán ra được.
Hơn nữa suy đoán của Giang Chấp cũng hoàn toàn trùng khớp với bà mù họ Vương. Vì từ phản ứng của Lưu Nước Ngoài, anh suy đoán ra được phản ứng của ba người còn lại. Ba người này về sau cũng không tới mộ nữa, bởi vậy, tính toán theo thời gian thì họ cũng sắp khỏi hẳn rồi.
Giang Chấp cũng thoải mái hơn rất nhiều. Mấy hôm nay anh liên tục kiểm tra thành phần trong bích họa, quên cả ngày tháng thời gian rồi. Giải quyết được vấn đề về bột, quả thật anh đã giảm bớt được không ít gánh nặng.
Anh quay đầu nhìn Thịnh Đường trong vòng tay mình.
Hả?
Bà mù họ Vương sững người.
Can Phạn Bồn nguy hiểm không thể bước vào, cho d6ù có bước vào cũng chưa chắc đã tìm ra loại cỏ trừ tà, thế nên Vương bà bà, chỗ bà còn dư bao nhiêu tôi sẽ lấy hết.
Giang Chấp đứng d5ậy, đi tới trước mặt bà mù họ Vương.
Bà mù họ Vương sửng sốt:
Thật… Thật sao?
Bà cũng từng này tuổi rồi, tôi không đến mức đi lừa một người già cả chứ.
Khóe miệng Giang Chấp hơi rướn lên:
Nhắc nhở bà một câu, bỏ lỡ mất cơ hội lần này là không còn cơ hội thứ hai đâu.
Dứt lời, anh lại gõ gõ lên di động.
Điển hình cho kiểu cho ăn một quả táo lại đập cho một gậy.
Giang Chấp phì cười vì cô, thôi được rồi.
Thịnh Đường ngẩng đầu nhìn anh.
Bà mù họ Vương liên tục xua tay:
Tôi, tôi không còn nữa, thật đấy…
Giang Chấp mỉm cười, giơ cao di động lên:
Đoạn clip này một khi được tung ra ngoài, tôi nghĩ nơi này sẽ không còn chỗ cho bà ở nữa, thế nên bà muốn giữ đống bột đó lại làm gì? Dựa vào nó không thể phát tài được đâu.
Giang Chấp cũng không vội lái xe đi ngay. Anh vươn vai kéo dãn cơ một chút, lúc hạ cánh tay còn tiện thể vòng qua khoác vai cô, nói nhẹ nhàng:
Khoản tiền này anh phải đề nghị Khương Tấn thanh toán.
Cứ nghĩ tới sắc mặt của Khương Tấn, Thịnh Đường lại không nhịn được cười.
Giang Chấp không nhịn được, cúi đầu hôn cô.
Thịnh Đường không hề né tránh, ngẩng lên để mặc cho anh hôn.
Cô vẫn đang trong bộ dạng nữ quỷ, mái tóc nối dài ra trông quả thật cũng rợn người, mặt cực kỳ trắng, không biết trước khi ra khỏi cửa cô đã bôi lên mặt bao nhiêu lớp phấn nền. Nhưng nhìn thế này, ngược lại bỗng dưng khiến người ta ngứa ngáy tâm can…
Nhất là đôi môi của cô, ban nãy cô vừa lau sạch son môi, còn để lại một chút vết hồng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.