Chương 383: ĐƯỜNG TIỂU THẤT, EM TRÁNH XA ANH RA MỘT CHÚT!
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 951 chữ
- 2022-02-06 09:31:26
Trước khi ra khỏi cửa, bà chủ cố tình gào lên một tiếng thật vang và rõ ràng để dặn Giang Chấp…
Nhớ trông chừng cô học trò nhỏ của cậu 8cẩn thận đấy nhé. Chợ phiên đông người, cô ấy lại xinh đẹp như thế, lỡ như bị người ta lừa đi mất thì phải làm sao?
Dưới đại sảnh tầng3 một vẫn còn rất nhiều khách trọ khác, nghe xong họ đồng loạt quay qua nhìn hai người họ.
Giang Chấp cười khẽ:
Tấn công trại, giết bá vương, chiếm lấy áp trại phu nhân.
…
Chợ phiên của Đông Bắc có vẻ riêng biệt của nó.
Thế nào là biển người, thế nào là đầu người lúc nhúc, Thịnh Đường lại có thể cảm nhận được giữa một huyện thị nhỏ bé. Các sạp hàng đông vô kể, nhưng người đi dạo chợ phiên còn đông hơn, đông tới mức khiến người ta thấy nhức răng.
Không thể nhìn tới tận cùng con đường là sự thật.
Giang Chấp dẫn cô đi vào qua cổng chính của chợ phiên. Cái gọi là lối vào cũng không phải là kiểu có cửa, có bảng biển chỉ dẫn, chỉ đơn thuần là chỗ đầu tiên đi vào chợ phiên.
Hai bên toàn là sạp hàng, được bày dọc theo con đường, con đường chính giữa dành cho người đi dạo chợ phiên.
Mùa này có rất ít người thích chạy tới vùng Đông Bắc, bởi vì lạnh. Cho dù là lễ Quốc Khánh, đối với một huyện thị mà tài nguyên du lịch không mấy phát đạt, cũng sẽ không thu hút được quá nhiều khách du lịch. Thế nên, những người có thể tới chợ phiên hóng hớt cho vui đa phần đều là người trong huyện và các khu vực lân cận.
Bình thường Thịnh Đường không cảm thấy đông người, hôm nay…
Không uyển chuyển, mềm mại như chợ phiên phương Nam, lại cũng hào phóng, thô kệch hơn chợ phiên Đôn Hoàng. Không phải kiểu những sạp hàng có mái che xếp thẳng một hàng chỉnh tề mà mỗi người đều tự bày biện chỗ mua bán của mình, những thứ cần bán cũng bày xuống mặt đất, chỉ trừ có quần áo, trang phục là được dựng lên một cái giá sắt để treo lần lượt từng bộ.
Quả thực là đã giải thích nguồn gốc và ý nghĩa của hai chữ
hàng rong
một cách hoàn hảo.
Giống hệt chợ ma của thành phố Bắc Kinh.
Con đường được xây kề bên cạnh núi, có độ dốc. Thịnh Đường đứng ở vị trí thấp, thế nên phóng tầm mắt nhìn ra xa có thể nói là cả một biển người ngoằn ngoèo hướng lên trên, lên tới tận vị trí cao nhất của con dốc… Cô tin rằng, biển người sẽ men mãi ra tận mặt lưng của dốc.
Ông trời ơi…
Thịnh Đường cảm thán một câu.
Giang Chấp tuyệt nhiên không buông tay cô ra, cười nhẹ nhàng:
Thế nên, đi hóng thì đi hóng thôi, không thể rời khỏi tầm mắt của anh.
Trong chợ phiên đa phần tập trung nhiều đồ miền núi. Nơi đây sống dựa núi, ăn nhờ núi. Mùa hè hái các loại rau rừng, phơi khô, tích trữ, đến mùa đông sẽ làm được thành các món ăn ngon trên bàn.
Thịnh Đường như đếm báu vật: Nhân sâm, nhung hươu, linh chi…
Đặc biệt là linh chi, cái to cái nhỏ đều có đủ cả.
Khiến Thịnh Đường đỏ bừng mặt.
Giang 9Chấp ngược lại rất đỗi tự nhiên, nắm lấy tay cô ngay trước mặt mọi người, mỉm cười nói:
Vâng.
Ra đến ngoài cửa, tâm trạng thích chọc 6ghẹo của Thịnh Đường nổi lên, cô cố tình hỏi anh:
Vậy lỡ như em thật sự bị tên ác bá nào đó trên núi lừa về làm áp trại phu nhân thì phải làm 5sao?
Trước kia, chợ ma ở thành phố Bắc Kinh có thể nói là chỉ mở về đêm, trời sáng là vãn. Những món đồ được bán bên trong chỉ có thể là bạn không ngờ tới chứ không có gì họ không dám bán. Có người nói đùa rằng, trong chợ ma ngoại trừ người và chất cấm là không bán ra, những thứ khác chỉ cần bạn muốn tìm thì chắc chắn có thể tìm thấy.
Nhưng bây giờ chợ ma đã không còn được như trước kia, những món đồ các quầy hàng san sát nhau đổ ra bán dường như đều lấy buôn từ cùng một chỗ.
Thế nên Thịnh Đường cảm thấy, lúc này đây chợ phiên rộng lớn ngay trước mắt cô rất giống với chợ ma ngày xưa của thành phố Bắc Kinh.
Thịnh Đường nói với Giang Chấp:
Anh xem, cả cây linh chi to thế kia mà chỉ như một vật trang trí. Nhưng mà Trình Tần từng kể với em, linh chi dại khá nhỏ, trông không đẹp chút nào, những cái trông xinh xắn đều là do người trồng.
Giang Chấp mỉm cười, nói một câu đầy ý tứ sâu xa:
Ừm, những thứ đẹp thích hợp nuôi ở nhà, không thích hợp nuôi kiêu buông thả.
Ai dè, Thịnh Đường chỉ một lòng tập trung chú ý tới đủ các thể loại đồ linh tinh trong chợ phiên, hoàn toàn không suy nghĩ tới hàm ý phía sau câu nói này của Giang Chấp.
Ngang qua một cửa hàng bán thận hươu, Thịnh Đường cứ đứng chép miệng mãi với cái đầu hươu, chủ quán bèn cười phá lên nói với Giang Chấp:
Cậu em, trời lạnh rồi, mua chút thận hươu bổ sung dương khí chứ?
Giang Chấp xua tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.