Chương 394: CÔ GÁI TỆ BẠC


Khương Tấn sửng sốt:
Tôi cũng phải ra ngoài ư?



Phải.
Giang Chấp thẳng thắn nói.

Khương Tấn nghe câu này như nghe một câu8 chuyện cười, nhấn mạnh với anh:
Tôi là đội trưởng đội khảo cổ, bất kỳ tình hình gì trong khu mộ này tôi đều có quyền được biết. Giáo sư G3iang, đây là công việc của tôi.

Giang Chấp cũng không nhiều lời thừa thãi với anh ấy, mỉm cười rồi hỏi ngược lại:
Hay là, anh bắt9 tay vào việc khôi phục bức tranh quỷ núi?

Chỉ một câu đã khiến Khương Tấn á khẩu.
Vào lúc Giang Chấp định ấn cơ quan ở cử6a mộ thất, Khương Tấn vẫn còn đứng ngoài cửa, cố gắng biện minh cho bản thân:
Anh làm như thế này sẽ khiến tôi rất bị động.

Một cô gái trẻ trung lúc nào cũng chui vào phòng của đàn ông không hay chút nào, sẽ bị nói ra nói vào.
Nhưng mạng sống và thể diện cái nào quan trọng hơn?
Thịnh Đường thà không cần thể diện…
Không nói gì thêm.
Thấy anh không có động tĩnh gì nữa, Thịnh Đường thầm nghĩ như thế cũng không ổn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Một khi thứ của bà mù họ Vương thật sự không có tác dụng, lần này còn dữ dội hơn, làm sao cô có thể tiếp tục chịu đựng giày vò?
Đằng nào thì… trước đó anh cũng mở lời mời gọi rồi mà phải không?

Yên 5tâm đi, khi nào phương án khôi phục được đưa tới cho anh, anh sẽ có thể hóa bị động thành chủ động rồi.

Dứt lời, không đợi Khương Tấn đáp lại, anh đã ấn vào vách ngầm bên cạnh, hai cánh cửa đá nặng nề từ từ khép lại, che đi gương mặt vừa ngượng ngập lại không cam tâm của Khương Tấn.
Thịnh Đường khoanh chân ngồi trên chiếc ba lô hai quai luôn mang theo bên mình, như một lão tăng đang ngồi thiền vậy. Cô nhìn về phía Giang Chấp bên này, chép miệng hai tiếng.
Ựa! (;¬_¬)
Giang Chấp giơ tay kéo chiếc mũ sau gáy cô, xách cô dậy, dặn dò:
Lát nữa đừng động vào bích họa, dù có nhìn thấy thứ gì cũng phải hết sức bình tĩnh, đừng gào thét ầm ĩ như bị giẫm phải đuôi, nhớ kỹ chưa?


Em có thể nhìn thấy thứ gì chứ?
Thịnh Đường giật mình, rồi chợt nhớ lại sự cố một thời gian trước.
Nhưng Thịnh Đường thì nheo mắt lại, giọng hơi cao lên:
Anh lừa em phải không? Anh đã giành được vụn bột về tay rồi, chắc chắn là anh đã nghĩ ra cách rồi!


Chân lý phải xuất phát từ thực tiễn, thực tiễn là gì?
Cả cơ thể Giang Chấp rất nhàn nhã:
Thực tiễn chính là chín mươi chín lần thất bại và một lần thành công.

Nói tới đây, anh ngước mắt lên nhìn cô:
Chẳng phải em đã điều tra tư liệu về anh sao, em biết trước đây anh từng sửa một bức bích họa mặt quỷ phải không.


Ừm…
Thịnh Đường hồi hộp.
Anh đang nói đến bức
Cái chết của St.Antori
tại đại giáo đường San Francisco El Grande.

Bên ngoài chỉ biết anh mất ba tháng để giải quyết vấn đề mặt quỷ trên bích họa, nhưng không ai biết ba tháng đó anh đã trải qua như thế nào.
Giang Chấp cố tình thở dài nặng nề, vẻ như không muốn nhắc lại nữa, nói nhiều cũng chỉ toàn nước mắt.
Đây là mộ thất.
Cửa lớn của mộ thất vẫn còn đang đóng. Chính giữa mộ thất có quan tài, trong hố còn có xương người chết. Đồng thời còn có những lời bùa chú quái dị… Khi ngước mắt lên nhìn bích họa, quỷ núi ở trên đỉnh đầu dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của mật thất lại càng trở nên yêu ma quái dị.
Nói không tin, nhưng vẫn có chút tin…
Trong lúc làm việc, Giang Chấp lặng lẽ tranh thủ liếc cô, đúng lúc thấy cô rùng mình vì lạnh, anh muốn cười nhưng cố nhịn xuống. Anh lấy ra một cái ống nghiệm và một cây bút vẽ, rồi trải cẩn thận lớp giấy thử, nói nhẹ nhàng:
Không sao đâu Tiểu Thất, đừng sợ, cùng lắm thì em tới phòng thầy ngủ, dù sao thì…

Anh mở nắp ống nghiệm, từ tốn bổ sung một câu:
Anh ôm em ngủ cũng quen rồi.

Nếu là một cô gái bình thường, ai nghe lại không xấu hổ đỏ mặt?
Khi lên tiếng lần nữa, anh đã quay về với bức tranh quỷ núi trên đầu:
Tóm lại là, thầy sẽ không lừa em. Thứ đồ này của bà mù họ Vương có tác dụng hay không vẫn chưa biết. Số liệu trong thí nghiệm nói trắng ra cũng chỉ là những con số trên giấy tờ. Nói một cách khác, cho dù cách này có tác dụng, chúng ta cũng phải đợi tới khi bức tranh quỷ núi có điểm khác thường mới có thể kê thuốc đúng bệnh. Em không chạm vào cũng được, nhưng lẽ nào không nhìn? Trừ phi suốt cả quá trình em đều nhắm mắt.

Thịnh Đường ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu:
Em chắc chắn không thể nhắm mắt suốt cả quá trình được đâu.


Thế mới nói…
Giang Chấp kéo dài giọng.
Thịnh Đường lập tức tiến sát lại trước mặt Giang Chấp, cầm ghế gấp ngồi xuống bên cạnh anh. Anh đánh mắt nhìn cô, không nói năng gì, tiếp tục bận rộn với công việc của mình. Cô thấy vậy, vội vàng đeo găng tay để giúp anh.
Sau đó lại cảm thấy hơi mất mặt, cô cố tình nói nhẹ nhàng:
Thật ra em cảm thấy tầng của anh rất ấm áp, hơn căn phòng của em nhiều.

Giang Chấp
ừm
một tiếng.

Em cảm thấy, cứ làm phiền anh mãi cũng không tốt.

Giang Chấp nhịn cười, quyết định cho cô một đường lùi:
Anh không phải bạn trai của em sao? Chê ai phiền cũng đâu thể chê em phiền đúng không? Tiểu Thất, cửa phòng anh lúc nào cũng rộng mở dành cho em.

Thứ Thịnh Đường cần chính xác là sự bảo đảm này của anh, tâm trạng chơi vơi cuối cùng đã có điểm tựa.
Nhưng Thịnh Đường vẫn còn băn khoăn chuyện thứ có thể nhìn thấy. Cô thấy Giang Chấp đang pha chế một dung dịch bèn tiến sát tới hỏi anh:
Cũng có nghĩa là tối nay em vẫn sẽ xuất hiện ảo giác? Còn phải dẫn theo một nữ quỷ về nhà?

Giang Chấp đang định trả lời thì bỗng nhiên sinh lòng trêu chọc, anh nhếch môi:
Chưa biết chừng… còn đáng sợ hơn nữa kìa.

Thịnh Đường bỗng nảy sinh sự cảnh giác:
… Thế là… ý gì?

Giang Chấp đi ra trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống, hỏi có chuyện gì.
Thịnh Đường ngước đầu nhìn anh, trả lời rất nghiêm túc:
Em nghĩ đi nghĩ lại rồi, luôn cảm thấy thói quen đối nhân xử thế này của anh nếu tiếp tục không thay đổi, nhất định sẽ bị ăn đấm đấy.

Nghe xong, Giang Chấp cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói một câu:
Đấm thì đấm vậy, coi như độ kiếp đi.

Những lời còn lại bị nhấn chìm trong nụ cười mỉm nơi khóe miệng anh.
Khi nghe được những lời này, Thịnh Đường đang cách Giang Chấp vài bước chân. Ban đầu cô thật sự không cảm thấy gì, chỉ coi như Giang Chấp đang lừa gạt cô. Làm gì có nhiều thứ ảo giác do tâm lý sinh ra rồi lại xuất hiện trong thực tế chứ? Trừ phi thuốc màu có độc.
Nhưng khi anh nghiêm túc nhắc tới bức bích họa mặt quỷ kia, suy nghĩ của cô đã bị dao động.
Thịnh Đường mỉm cười tiến sát về phía trước, nói một câu:
Nhiều lắm luôn, chỉ cần có diện mạo đẹp trai, em đều tò mò khi cởi đồ ra trông họ sẽ như thế nào.

Giang Chấp nhướng mày quan sát cô, lát sau nói:
Cô gái tệ bạc.

Tệ bạc thì tệ bạc vậy, dù sao cô cũng chỉ là đồ tệ bạc về mặt lý thuyết, hoàn toàn không có cơ hội thực tế nào.
Nhớ chứ…
Đều dùng tay mình tự bóp cổ mình, sống chết không buông…
Thịnh Đường lại rùng mình.
Giang Chấp nhún vai, ngữ khí tùy ý:
Ảo giác từ trong lòng sinh ra, trong lòng em suy nghĩ điều gì thì có thể sẽ nhìn thấy thứ ấy.

Thịnh Đường bĩu môi:
Trong lòng em nghĩ tới soái ca ở trần, kết quả trước đó lại nhìn thấy một cô gái, em có phải là les đâu.

Nghe xong câu này, Giang Chấp đang thu dọn công cụ chợt dừng lại, nửa đùa nửa thật hỏi cô:
Soái ca ở trần? Em còn có hứng thú với ai nữa?


Trước kia em chỉ thấy có thứ đi theo em, chưa có gì tổn thương đúng không, chưa biết chừng lần này nó sẽ thực sự giày vò em.

Khi nói những lời này, biểu cảm trên gương mặt Giang Chấp cực kỳ nghiêm túc, Thịnh Đường nhìn thấy hết, lòng bèn thấp thỏm vô cùng, chớp mắt suy nghĩ cô lại cảm thấy không đúng:
Chung quy vẫn chỉ là ảo giác, làm sao có thể gây ra những tổn thương thực sự chứ? Thứ đó lẽ nào có thể bóp chết em?


Chắc em từng xem phim kinh dị phải không?
Giang Chấp đi tới trước bức tranh quỷ núi, hơi nheo mắt lại, quan sát một góc diện tích trên tranh, còn không quên phổ cập
chút kiến thức
cho cô:
Những người bị quỷ bóp chết, em có nhớ cách chết thật sự của họ là như thế nào không?

Cô quay đầu ngó bức tranh quỷ núi, hỏi Giang Chấp:
Vậy khi nào em có thể sinh ra ảo giác?



Em có vẻ rất mong chờ?



Cũng không phải vậy…


Thịnh Đường thầm nghĩ, để xem nếu liều mạng nghĩ về dáng vẻ trần nhồng nhộng của anh, tới lúc đó liệu có thể… hoang tưởng hay không.

Giang Chấp nhìn đồng hồ một chút rồi ngẩng đầu nhìn bức tinh đồ:
Đợi thêm chút, vẫn chưa tới giờ.


Thịnh Đường ồ một tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.