Chương 413: BÍ ẨN BỨC TRANH QUỶ NÚI
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1526 chữ
- 2022-02-07 11:46:00
Giang Chấp không quan tâm tới phản ứng của anh ấy, nói:
Tóm lại thông qua phân tích mẫu vật của loại vật chất này, tôi ph8át hiện nó có phản ứng với ánh sáng. Chỉ cần dưới điều kiện ánh sáng đặc thù, tổ chức nội bộ của vật chất sẽ xảy ra biến 3đổi, nói một cách khác là sự thay đổi kết cấu. Một khi kết cấu thay đổi một cách rõ rệt sẽ sản sinh ra một loại vật chất 9khác có thể ảnh hưởng tới thị giác của con người. Loại vật chất sau khi biến đổi cũng rất đặc biệt. Khi không chạm tay và6o bích họa, vật chất ảnh hưởng tới thị giác, khiến người ta nhìn thấy ảo giác. Nhưng một khi chạm vào bích họa, loại vật 5chất này sẽ nhanh chóng ngấm sâu vào da thịt, kết hợp với những tế bào nhỏ trong cơ thể con người, hình thành nên những căn bệnh thực sự.
Thịnh Đường lập tức nhớ tới cảnh ngộ trước đó mình gặp phải, buột miệng nói:
Trúng tà…
Đúng, nhưng bất luận là em hay mấy vị đồng nghiệp kia vẫn còn khá may mắn, bởi vì khi mọi người chạm tay vào bích họa đều đã né tránh mốc thời gian mấu chốt. Lưu Nước Ngoài cũng được coi là may mắn. Khi anh ta rơi xuống mộ, tuy đã gặp phải mốc thời gian mấu chốt, nhưng may mắn là anh ta không tiếp xúc với bích họa, cho dù có tiếp xúc cũng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hơn nữa anh ta cũng rời khỏi mộ thất nhanh chóng. Nhưng cho dù là vậy, phản ứng về sau của anh ta cũng khá nặng nề, thậm chí là cũng đổ bệnh nặng như mấy người kia.
Giang Chấp nói.
Thịnh Đường phản ứng nhanh hơn, đột ngột đập bàn rất mạnh…
Ngay sau đó, cô tru lên một tiếng!
Cha mẹ ơi, quả nhiên thật sự rất đau!
Anh ấy hỏi như vậy, khiến sắc mặt của Thịnh Đường không còn tự nhiên nữa.
Lúc này, Khương Tấn lại rất nhanh nhạy trong việc quan sát sắc mặt, thấy biểu cảm ấy của Thịnh Đường, anh ấy cũng chợt hiểu ra vấn đề.
Nhưng hiểu ra thì hiểu ra vậy đi, anh ấy còn nhất quyết phải nói thành lời:
Ồ, hóa ra là em bị trúng chiêu.
Giang Chấp tức đến bật cười vì hành động của cô. Anh kéo tay cô qua, nhẹ nhàng xoa:
Em bị ngốc hả? Gỗ thuần mà lại đập tay lên!
Khương Tấn ngồi ở phía đối diện lặng lẽ rụt tay về, nắm chặt lại, khóe miệng giật lên từng cơn, cảm giác câu nói này của Giang Chấp như đang cạnh khóe anh ấy vậy.
Thịnh Đường mặc kệ cơn đau trên lòng bàn tay, vì chỉ mải kích động khi nghĩ đến đáp án, đôi mắt xinh đẹp không còn đựng nổi những hân hoan của cô nữa.
Cũng có nghĩa là, Đường Đường và một vài thành viên kia vẫn còn khá may mắn. Một là không gặp phải lúc mặt trăng và mặt trời cùng mọc, hai là kịp thời có được… thứ cỏ trừ tà mà ban nãy anh nói. Lưu Nước Ngoài cũng vậy, tuy anh ta không có được ‘thuốc giải’ của bà mù họ Vương, nhưng may mắn là anh ta không ở trong mộ thất quá lâu. Thứ cỏ trừ tà đó, vừa là nguyên liệu cũng là thuốc giải đúng không?
Giang Chấp gật đầu:
Không sai, thứ có thể phân giải thành phần nguyên liệu chính là bản thân nguyên liệu.
Anh dùng những từ ngữ chuyên ngành hơn để giải thích:
Chúng ta tạm thời sẽ gọi nó là cỏ trừ tà. Nguyên liệu ở lớp ngoài cùng của bích họa thật ra chính là loại cỏ trừ tà này. Tạo ra một dung dịch dạng nước, phết dung dịch này lên bích họa, hình thành một lớp màng có thể bảo vệ bích họa, không màu không mùi, thế nên không thể phát hiện được bằng mắt thường. Qua giám định, loại thành phần này trên bích họa có tế bào động vật nhiều hơn tế bào thực vật. Có thể nhìn ra năm xưa, tính động vật của thứ này nhiều hơn tính thực vật. Còn vụn bột mà bà mù họ Vương cung cấp vừa hay lại có thể phân giải vật chất thuốc màu trên bích họa. Tôi cũng đã kiểm tra qua rồi, thành phần của bột hoàn toàn trùng khớp với thuốc màu của bích họa, chứng tỏ là cùng một loại vật chất, nhưng tổ hợp tạo ra kết cấu của bột có tính thực vật nhiều hơn tính động vật, thành phần vừa hay ngược lại với bích họa.
Khương Tấn đã dần dần theo kịp tư duy của Giang Chấp, từ đó nắm bắt được trọng điểm của vấn đề…
Thời điểm mấu chốt mà anh nói chính là khi ánh sáng đặc biệt chiếu xuống, đúng không?
Giang Chấp lập tức gật đầu.
Khoảnh khắc mặt trăng và mặt trời cùng mọc chính là khoảng thời gian có nguồn ánh sáng đặc biệt. Vật chất trên bích họa sẽ thông qua nguồn ánh sáng này để biển đổi, kết cấu bên trong cũng biến đổi theo đó, thế nên mới có sự thay đổi về màu sắc! Bình thường những kẻ trộm mộ hay chọn ra tay vào lúc đêm tối nhất, mà lúc đêm tối nhất cũng là khi bình minh chuẩn bị ló rạng. Khi bọn chúng xuống mộ, dựa theo phương pháp tính bước chân, tới lúc vào được mộ thất chính thì cũng xấp xỉ tới lúc đụng phải khoảnh khắc mặt trăng và mặt trời cùng mọc, vật chất trên bích họa sẽ ảnh hưởng tới bọn chúng trong vô thức, rồi theo sự biến hóa của nguồn sáng mà trở nên nặng nề thêm. Những tên trộm mộ càng ở lâu trong mộ thất, càng tiếp xúc với bích họa thì chúng sẽ càng trúng độc thêm nặng. Cho dù không tiếp xúc với bích họa, chỉ cạy quan tài ăn trộm báu vật thì cũng lâu dần cũng sẽ nảy sinh ảo giác, từ đó mà gặp nguy hiểm!
Cô đã nghĩ ra khi nhớ tới sự thay đổi của màu sắc vụn bột trước đó, ngoài dung dịch màu hồng nhạt, còn có sự thay đổi trước sau của phần bích họa được phết dung dịch lên.
Nếu không tại sao lại nói tối qua Khương Tấn không có cơ hội vào trong mộ là một thiệt thòi, ví dụ như một chuỗi các hiện tượng xảy ra khi mặt trăng và mặt trời cùng mọc, anh ấy sẽ không quan sát được. Nhưng người ta làm khảo cổ bao năm cũng không phải phí hoài, vừa tổng kết vừa phân tích cũng đã giúp anh ấy sắp xếp được một vài suy nghĩ…
Nói tới đây, Giang Chấp mỉm cười, rồi chân thành bày tỏ:
Sự thần kỳ của mẹ tự nhiên nằm ở đây chăng, luôn tồn tại những thứ mà anh không ngờ tới được.
Vụn bột hình thành nên dung dịch, dung dịch được bôi lên bích họa, thành phần giữa dung dịch và thuốc màu xảy ra quá trình phân giải, biến hóa, cuối cùng trung hòa, cũng đã xóa bỏ đi lớp màng bảo vệ vốn có của bích họa, sau này sẽ không xảy ra chuyện trúng tà nữa.
Khương Tấn nghe xong, gật đầu lia lịa, nhưng vẫn có điều không hiểu:
Vậy lúc mặt trăng và mặt trời cùng mọc, hai người ở trong mộ một khoảng thời gian rất lâu, lẽ nào không xuất hiện ảo giác ư?
Thịnh Đường cảm thấy đây không phải chuyện vẻ vang gì, nghe xong cô ngụy biện:
Nhưng em đã bước ra khỏi ảo giác rất nhanh.
Đúng vậy, đây mới là điều khiến Khương Tấn thấy kỳ lạ, anh ấy bèn hỏi Giang Chấp:
Ý đồ của chủ nhân ngôi mộ chẳng phải là khiến người đột nhập vào mộ không ra được nữa hay sao? Sao Đường Đường trải qua khoảnh khắc mặt trăng và mặt trời cùng mọc lại không sao, thậm chí còn không nghiêm trọng bằng lần trước?
Hỏi xong câu này, chưa đợi Giang Chấp kịp trả lời, một giây sau Khương Tấn đã nghĩ ra, anh ấy lại đập bàn thêm cái nữa!
Ôi chao, đau!
Tôi biết rồi, có lẽ lúc đó đã có dung dịch được phết lên! Tuy rằng chưa hoàn toàn che phủ hết bức bích họa, nhưng cũng đã phân giải thuốc màu ở một mức độ căn bản nào đó, thế nên Đường Đường mới may mắn thoát nạn!
Giang Chấp gật đầu, ừm, xem ra người này vẫn còn có chút nhanh nhạy.
Tổng thể mà nói, bí mật trên bức tranh quỷ núi nhìn chung là như vậy. Chúng ta sẽ sắp xếp lại một chút.
Anh nói chậm rãi, ngữ khí cũng có phần đủng đỉnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.