Chương 429: LÀ CÁI QUẦN BÔNG CỦA EM DÀY THÌ ĐÚNG HƠN
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1722 chữ
- 2022-02-07 11:50:52
Khung cảnh
mở hồ
rất hoành tráng, giống như làm một nghi thức gì đó của dân bản địa, đại loại là cầu xin trời cao phù hộ8 cho họ sau khi mở hồ có thể bắt được những con cá to.
Tương truyền rằng sau khi phá băng mở hồ, một khi có cá to3 nhảy ra khỏi hồ thì điều đó có nghĩa là năm sau sẽ mưa thuận gió hòa, mọi người bình an hạnh phúc. Thế nên phàm những ng9ư gia có tư cách tới đây mở hồ, ai cũng đều mong mình sẽ bắt được cá to.
Không ít người đứng vây xung quanh đã ch6e chặt tầm nhìn.
Giang Chấp vốn dĩ đã chiếm ưu thế về chiều cao, như hạc giữa đàn gà khi đứng chung với mọi người. Giờ Thịnh Đường cưỡi lên cổ anh, cả người bỗng chốc bồng bềnh như ở trên mây đứng nhìn xuống dưới thấy những đỉnh núi chỉ còn là những chấm nhỏ vậy, ba trăm sáu mươi độ không góc chết không góc che, không cần miêu tả cũng biết đã đời cỡ nào.
Thế nên cô quan sát được hành động của các ngư dân đó.
Bà chủ nhà cũng ghé sát tới trước, nói:
Năm nay tôi cũng tới đây lần đầu tiên. Hết cách thôi, năm nay việc làm ăn cứ bình bình, tôi muốn qua đây hưởng chút may mắn.
Sau đó bà ấy lại cố gắng sức rướn cổ ngó về phía trước:
Nghe nói lễ năm ngoái cực kỳ long trọng, có thể năm nay vẫn chưa đến lúc ấy, chỉ mở hồ trong một phạm vi nhỏ, lễ tế cũng không khoa trương, rầm rộ.
Nghe xong, Thịnh Đường cảm thấy có phần thất vọng:
Còn có lễ to hơn cơ ạ…
Vào thời điểm thật sự mở hồ sẽ tổ chức Lễ mở hồ, cần có nghi thức tế hồ, đánh thức lưới, quả thực sẽ hoành tráng hơn như thế này.
Giang Chấp nói.
Nghe xong, Thịnh Đường lập tức có hứng thú, không chỉ riêng cô, ngay cả bà chủ nhà cũng rất say sưa:
Kể đi, mau kể đi!
Bàn kéo xoay chuyển, chiếc lưới đánh cá khổng lồ bọc những con cá to dưới lớp băng nổi lên mặt, từ xa có thể nhìn thấy vô số những con cá đang bật nhảy tanh tách, con nào con nấy to béo, mập mạp, chủng loại cũng đa dạng.
Rất nhanh, ở đầu ra cá đã chất lên như núi!
Thịnh Đường nhìn đến ngẩn cả người. Cô ôm đầu Giang Chấp, nhất thời mồm miệng há hốc không thể ngậm ngay lại được.
Bên cạnh có người nghe Giang Chấp nói, bèn cười phá lên:
Cậu thanh niên này có kiến thức đấy, nói hoàn toàn chính xác, chắc phải tận mắt chứng kiến rồi.
Giang Chấp nhạt nhòa đáp lại:
Cũng là nghe người ta kể lại thôi.
Thịnh Đường ngồi trên đầu anh nghe thấy rất rõ ràng, nghĩ bụng anh nắm tường tận như vậy làm sao có thể là người ta kể lại chứ, chắc chắn là có liên quan đến những trải nghiệm lúc nhỏ của anh rồi. Anh không thích nói thì tám, chín phần là do Giáo sư Tiết Phạn dẫn dắt anh trải nghiệm, hoặc có liên quan tới Giáo sư Tiết Phạn.
Giang Chấp ngồi xuống, ra hiệu cho cô:
Em trèo lên đây đi.
Thịnh Đường sướng rơn, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ nói một câu:
Vậy thì ngại chết, em có nhẹ cân đến mấy thì vẫn có sức nặng mà…
Giang Chấp chẳng buồn vạch trần tâm trạng hớn ha hớn hở đó của cô, anh cũng không nói nhiều lời, chỉ ra hiệu về phía trước một chút:
Một lát nữa là nghi thức kết thúc đấy.
Thịnh Đường buông lỏng tay ra, giải thích một câu:
Chiếc áo lông vũ dày quá, ùn ứ ở giữa làm em sợ em ngã xuống.
Là cái quần bông của em dày thì đúng hơn.
Giang Chấp hờ hững nhấn mạnh một câu.
Đi vào giữa đám đông, Thịnh Đường có thể nói là nổi bần bật.
Hết rượu, họ nghe thấy người cai đầu nói: Xuống hồ, thu lưới, nổ pháo, xuất phát thôi!
Cảnh tiếp theo, Thịnh Đường cảm thấy cả đời này sẽ khó mà quên được.
Những ngư dân đó bỗng đột ngột nhảy vọt lên xe tuyết, phất cương, phóng đi rất xa giữa tiếng trống và tiếng pháo đì đùng vang vọng đất trời, tuyết bắn tung tóe phía sau!
Thịnh Đường sốt ruột vô cùng, thẳng thừng bật nhảy lên cao cũng vẫn chưa nhìn thấy gì cả. Người 5Đông Bắc ai nấy đều cao to, thân hình thì lực lưỡng. Thịnh Đường chen chúc trong đám đông không khác gì một con tôm bật nhảy giữa một đàn cá cả.
Cổ tay cô bị ai đó nắm giữ.
Thịnh Đường quay đầu lại nhìn, là Giang Chấp.
Giữa các ngư dân quả thật có một người dẫn đường, đang đứng ở đó hét từng tiếng hào sảng, bất ngờ khiến cô nhớ tới một câu hát: Hán tử trên lưng ngựa, chàng uy vũ hùng tráng…
Đây là một người đàn ông đi đánh bắt cá.
Người dẫn đầu đó coi là cai đầu, trong tay cầm theo một cái vợt bắt. Anh ta cần phải vợt ra được con cá đầu tiên dưới hồ, thông thường sẽ là những con cá to, mập.
Giang Chấp phổ cập cho cô:
Một khi con cá đầu tiên xuất hiện, các cô gái sẽ cột dải khăn trắng Khata lên cành tùng bách trên Ovoo(), rắc đường và sữa bò lên trời. Có những nơi còn mời các sư trong chùa, tóm lại là những người đức cao vọng trọng, đổ rượu và lễ vật xuống dưới hồ, tất cả mọi người sẽ vòng xung quanh gò băng được đùn trên mặt hồ ba vòng.
() Ovoo: Những gò đất được trang trí bởi những lá cờ đủ màu sắc và những viên đá nhẵn được xếp chồng lên nhau.
Nghe xong, Thịnh Đường cảm thấy cực kỳ thú vị.
Ví dụ như mở những hồ lớn, sẽ còn nghi thức nhảy múa tế thần trên băng, nhảy ương ca, gõ trống trên hông, đây đều là những truyền thông mà những người đời trước để lại.
Họ đều là những người có kinh nghiệm bắt cá mùa đông đã nhiều năm, thế nên năm nào cũng rất thuần thục và nhanh nhẹn. Họ tìm được vị trí thả lưới đã đánh dấu sẵn trước đó, dùng một dụng cụ có đầu nhọn để khoan băng, dụng cụ làm bằng sắt, một lớp bằng dày vài thước cứ thế bị xuyên thủng, để lộ lớp nước hồ trong trẻo.
Mặt băng trên hồ mênh mông không nhìn thấy điểm tận cùng, chỉ thấy các ngư dân luồn những tấm lưới to xuống dưới băng qua những chiếc móc sắt, giống như se chỉ luồn kim vậy. Đầu kia của lưới được kéo bằng bàn kéo, dẫn cho lưới đánh cá tiến về phía trước.
Cá càng lúc càng nhiều, lưới càng lúc càng nhỏ, ngựa cũng càng lúc càng đông.
Thịnh Đường cảm thán:
Tỉ mỉ đến vậy sao.
Giang Chấp cười:
Em chưa tìm hiểu gì cả đã một mực đòi chen vào giữa đám đông, thì chỉ thuần túy là tới xem cho vui thôi.
Thịnh Đường cười hì hì:
Thì bây giờ em biết rồi đó thôi, chỉ tiếc là, em chưa được nhìn thấy lễ chính thống.
Các ngư dân ngửa cổ uống cạn rượu trong chén!
Thịnh Đường nhìn thấy cảnh ấy mà máu huyết sục sôi, cô nói:
Sư phụ, cũng may anh không theo ngành này, bằng không chỉ cửa uống rượu này thôi anh cũng không vượt qua được rồi.
Nghe xong câu này, Giang Chấp câm nín.
Nhưng đối với Giang Chấp mà nói, anh cũng không có quá nhiều hưng phấn, thế nên giọng kể cũng rất bình thản.
Trước khi bước vào nghi thức tế hồ đánh thức lưới là màn mở đường của chuông trống và cung pháp. Lễ mở hồ hoành tráng còn có những màn biểu diễn đặc biệt. Tế hồ là lễ tế mà các ngư dân bản địa dành cho thần hồ. Còn đánh thức lưới là lễ tế của ngư dân dành cho chiếc lưới đánh cá, đây là một truyền thống được kế thừa nhiều đời của nghề đánh bắt cá. Mọi người nhìn thấy người đi đầu dẫn đường ở phía trước kia chứ.
Thịnh Đường nhìn theo hướng mà Giang Chấp ra hiệu.
Anh không thích nhắc nhiều thì cô cũng không muốn nhiều lần cào vết thương của anh ra, chịu nói nhiều với cô như vậy, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Bà chủ nhà thì thiếu tinh tế một cách bất ngờ, đập vào cánh tay Giang Chấp, rất đột ngột:
Tôi còn tưởng cậu chưa từng tới Đông Bắc chứ, nhìn thế này thì cậu…
Bà ấy còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng hô vang trời: Các anh em! Chúng ta hãy uống rượu ngon, bắt cá ngon, cạn chén!
Cuối cùng, họ thu lưới.
Chỉ nghe thấy người cai đầu hét rất vang: Nâng lưới lên!
Đây chính là khoảnh khắc chấn động lòng người nhất.
Câu nói này không khác gì thánh chỉ, chỉ thấy Thịnh Đường
soạt
một cái đã leo ngay lên lưng Giang Chấp, quẹt vạt áo của chiếc áo lông vũ lên lưng anh, hai chân lần lượt kẹp vào hai bên cổ anh. Lúc Giang Chấp đứng dậy, cô lảo đảo, vô thức níu chặt lấy cổ anh.
Giang Chấp suýt chút nữa thì tắc thở.
Đường Tiểu Thất, em tìm chuẩn vị trí bàn tay của em cho anh!
Cô nghe thấy đám đông xung quanh reo hò, chạy về phía đống cá.
Bà chủ nhà sợ cá to bị giành mất, cũng không chịu lép vế, co cẳng chạy về phía trước, đầu cũng không ngoảnh lại.
Thịnh Đường nhìn thấy phía trước lúc nhúc lúc nhúc đầu người, lẩm bẩm:
Hóa ra nhiều người thích ăn cá đến vậy à…
Đa phần là hóng hớt.
Giang Chấp vạch trần ngay:
Còn có một số người vẫn đứng đợi ở đây, tám chín phần là muốn hưởng chút may mắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.